-/-
- Chuyện? Chuyện gì? Bộ nghiêm trọng lắm hả?
Ngọc Bảo căng thẳng theo.Cậu hai cũng không biết nói sao.
- Ờm...là chuyện của...của Chalotte. Không biết tối hôm qua tụi nó cãi nhau hay sao mà Charlotte tự dưng nó bỏ nhà đi cả đêm. Dầm mưa nên bệnh, Engfa lo lắng nên ở lại chăm sóc rồi đa. Chắc nào Chalotte khỏe mới lên lại đây được!!Ngọc Bảo nghe xong tâm trạng có hơi chùn xuống nhưng cô không dám thể hiện ra.
- Ờ...ra là vậy đa. Chị ấy bệnh nặng không? Không sao chứ?- Cô cũng đừng buồn, Engfa nó cũng áy náy lắm đa. Nên tôi biết mới tới đây nói với cô nè.
Cậu hai khó xử phần mình vừa khó xử thêm phần của Engfa.- Dạ em không sao mà. Engfa lo cho chị ấy là điều tất nhiên thôi.
- Ờ vậy thôi tôi về, cô bảo trọng.
Cậu hai đứng dậy rời đi- Dạ cậu hai đi.
Ngọc Bảo cũng đứng dậy chào.Ngọc Bảo ngồi phịch xuống ghế, dù cô có phủ nhận đi chăng nữa thì trong tâm cô cũng đang rất thất vọng.
- Cô ba..
(Tự nhinn thấy cũng tội tộii)🥲---
Engfa bưng chén cháo vào thì thấy Charlotte đang cố ngồi dậy. Cô lật đật đi tới, đặt chén cháo bên cạnh rồi đỡ lấy nàng nói.- Em chưa khỏe, đừng ngồi dậy. Từ từ....để tôi đỡ em.
Cô lấy cái gối cho Charlotte tựa vào.- Nè...cháo tổ yến bổ lắm, tôi đúc em ăn nha.
Cô cầm tô cháo lên thổi thổi.Chalotte thì nhìn Engfa như vậy, rốt cuộc cô cũng có thể đối xử ân cần với nàng rồi.
- Cô ba...- Hửm?
Engfa ghé tai lại hỏi.- Dạ không có gì, lâu rồi mới thấy bộ dạng lo lắng của cô ba như vậy dành cho em..
- Nói gì vậy chứ? Còn em nữa...hôm qua sao lại không về phòng mà lại chạy đi ra ngoài dầm mưa cả đêm thế hả?
Engfa hỏi tội nàng.- Tại em nghĩ cô ba không cần em nữa nên em mới..
- Thôi thôi, cần...tôi lúc nào chả cần em. Em sau này đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc như thế này nữa biết không?
Cô nhún nhường nói.
Chalotte gật gật. Engfa múc ít cháo lên thổi đúc cho nang ăn.- Em ráng ăn vào cho mau khỏi bệnh còn uống thuốc nữa đa.
- Ủa mà...cô ba không đi lên tỉnh sao? Rồi công việc ở trển?
Nàng chợt nhớ ra.- Shhh...em bệnh hoạn vậy, anh cả cũng không có ở nhà. Em bảo tôi yên tâm đi đâu chớ. Để tôi ở lại chăm sóc em, khi nào em ổn rồi tôi đi cũng không muộn.
Cô thở dài nói.- Nhưng còn công việc của cô thì sao?
- Công việc trì trệ là điều tất nhiên rồi đa, nhưng sức khỏe em quan trọng hơn. Mau ăn lẹ đi!
Engfa múc thêm muỗng cháo nói.Chalotte nghe Engfa nói vậy cũng ăn ngon miệng hơn.
- Chừng nóng đó...từ từ thôi!!
Engfa sốt sắn hỏi.