-/-
Engfa trở về khách sạn, không ở gần Ngọc Bảo nữa. Dù không quen nhưng cũng có lợi thế.Tại chỗ họp bí mật của tổ chức...
- Đây là toàn bộ địa chỉ kho hàng thuốc phiện mà em đã biết được từ chỗ tên quan ba.
Engfa đứng lên đưa tờ giấy cho những người ở đó.Chỉ huy nhanh chóng nhận lấy.
- Được, em làm tốt lắm. Nhiệm vụ của em đã hoàn thành rồi đó.Nhưng Engfa có vẻ vẫn chưa hài lòng nên vẫn còn đứng đó.
- Dạ...em nghe nói có kế hoạch mưu sát tên quan ba...em tham gia được không?Mọi người nghe xong thì sững người.
- Em đùa sao? Em chưa được huấn luyện bài bản về các kĩ năng chiến đấu. Sao có thể tham gia được?Engfa có vẻ nhất quyết.
- Thiệt ra em cũng có nguyên nhân riêng của mình. Nên em mong mọi người đồng ý. Em muốn chính tay mình giết hắn.Tất cả mọi người trong bàn họp đều nhìn nhau.
- Em quyết tâm vậy sao?- Dạ, mong chỉ huy đồng ý cho em!
Engfa một gương mặt đầy quyết tâm kiên nghị nói.Cô thầm nghĩ, sau khi ám sát tên quan ba trả thù cho Ngọc Bảo xong tức là công việc trên tỉnh của cô đã gần như xong. Có thể thu xếp trở về dưới quê được rồi.
Chỉ huy nghe xong cũng xiêu lòng đồng ý với Engfa.
- Được, nhưng mà chuyện này...chúng ta chưa có kế hoạch cụ thể nào cả. Nên chắc em phải đợi một thời gian.Engfa lắc đầu.
- Anh yên tâm, em có kế hoạch rồi!!---
Vài ngày sau...Ngọc Bảo bản thân đã không gặp Engfa mấy hôm, trong lòng vô cùng bồi hồi. Dù như thế cô vẫn cắn răng chịu đựng nỗi nhớ của mình không đi tìm Engfa. Nhưng đêm nào cô cũng nằm trên giường dai dứt không nguôi.
- Ngọc...Bảo...Ngọc Bảo....mở cửa cho tôi...
Một tiếng gọi thều thào bên ngoài.Ngọc Bảo còn tưởng bản thân nghe lầm, ngóc đầu dậy rồi lại nằm xuống. Nhưng tiếng gọi vẫn vang lên bên ngoài. Nhưng khuya vậy rồi ai lại tới tìm cô cơ chứ. Cô đứng dậy bước khỏi giường. Cô ở nhà một mình nên trong lòng cũng có chút lo.
Không biết có nên mở cửa không, cô cầm lấy cây chổi trong tay rồi đi ra mở cửa. Ngay lúc cánh cửa mở ra cô định giơ cán chổi lên thì người trước cửa ngã vào lòng cô vẻ kiệt sức. Ngọc Bảo đỡ lấy, là Engfa đây mà!!
- Engfa? Engfa...sao vậy chứ?
- Ngọc Bảo..
Tiếng của Engfa thều thào.Ngọc Bảo vội buông cây chổi xuống mà đỡ Engfa vào bên trong nhà. Cô đỡ
Engfa lại giường mở đèn lên. Cô hoảng hốt khi nhìn Engfa người thì lấm lem, một bên cánh tay bị thương máu nhuộm đỏ cả ra ngoài áo.- Cô ba bị sao vậy chứ? Có chuyện gì? Trời đất cơi...sao lại bị thương dữ vậy nè!!!
Engfa nằm trên giường vẻ mệt mỏi nhưng cũng ráng đáp.
- Tôi...đã trả được thù cho em rồi đó. Tôi đã...giết tên quan ba đó rồi. Em không cần lo nữa..