53.

233 17 0
                                    

-/-
Sáng hôm sau...

Engfa thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, chắc tại tối hôm qua cô uống khá nhiều rượu. Ở phòng trà và ở nhà hàng với Ngọc Bảo. Khoan đã...Ngọc Bảo???

Engfa quay nhìn, đây không phải phòng khách sạn của cô. Nơi này có vẻ lạ lẫm quá. Đây là đâu? Cô tự hỏi thì quay xuống nhìn. Cô trợn tròn mắt nhặt quần áo của mình lên vội vã mặc vào. Người kế bên cô là Ngọc Bảo. Cô ấy có vẻ đang ngủ say. Nhưng cớ sao hai người lại ở cùng một phòng?? Và đây là đâu? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Engfa có hơi hốt hoảng mặc đồ vào định chạy khỏi phòng nhưng một hồi thì quay đầu lại nhìn.

- Mình...mình và cô ta đã xảy ra chuyện gì với nhau chứ? Đêm hôm qua....chuyện gì vậy trời!! Nếu có xảy ra chuyện gì thật...thì mình cũng không thể bỏ đi như thế này được.
Cô khó nghĩ nhìn Ngọc Bảo vẫn còn nằm trên giường.

Cô mặc gài cúc áo sơ mi lại chỉnh tề rồi đi lại giường ngồi cạnh. Cô vò đầu bứt tóc ráng nhớ lại mọi chuyện. Nhưng cũng chẳng nhớ lại được bao nhiêu. Đúng lúc đó Ngọc Bảo đã thức dậy.

- Ủa cô ba...cô dậy rồi sao?

- À ờ...
Engfa quay qua gật đầu.

Ngọc Bảo kéo chiếc mền lên che người mình lại, cô ngồi dậy.
- Hôm qua...cô ba uống nhiều quá nên em...đưa cô ba về đây. Em...xin lỗi...

- Em không cần xin lỗi, lỗi là do tôi. Tôi...sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra mà, em yên tâm.
Cô quay qua hít một hơi rồi thở ra đáp.

- Tại hôm qua cô ba say quá...em hỏi cô ba ở đâu, cô ba không trả lời nên em đưa cô ba về nhà em..
Ngọc Bảo e ngại nói, có vẻ chuyện đêm qua là thật.

Engfa từ từ bình tâm nhớ lại. Hôm qua cô uống nhiều quá, đến nhà hàng còn uống thêm một trận nữa. Nên có lẽ trong lúc say...cô đã tưởng lầm Ngọc Bảo là Charlotte mà làm ra chuyện quấy!!

Engfa cảm thấy áy náy vô cùng. Cô nhặt chiếc áo của Ngọc Bảo lên đưa cho cô.

- Em...mặc vào đi!! Lần sau...tôi sẽ tới tìm em. Bây giờ tôi phải đi để lo công việc rồi.
Cô nhẹ nhàng nói, Ngọc Bảo là cô gái đầu tiên sau Charlotte mà Engfa cư xử như vậy.

Ngọc Bảo cầm chiếc áo, cầm luôn tay của Engfa lại.

- Chừng nào...cô ba quay lại? Em.. Ngọc Bảo cũng khá khó xử.

- Xin lỗi vì tôi say nên mới mần chuyện khó coi này với em. Thậm chí...tôi và em cũng chỉ gặp nhau đôi ba lần. Tôi thành thực...thấy rất áy náy. Em yên tâm đi, tôi không phải là người phủi bỏ chuyện mình gây ra đâu.
Cô nắm lấy tay Ngọc Bảo nói.

- Vậy em ở đây chờ..
Ngọc Bảo buông tay ra.

Engfa mím môi, cô thở dài. Ngồi lại cạnh Ngọc Bảo đưa tay lên xoa đầu cô có chút miễn cưỡng.
- Ờ...tôi thực sự phải đi công việc. Tôi sẽ quay lại sớm.

- Em tin cô ba mà, cô ba không cần lo đâu. Cô ba có công việc gấp thì cứ đi đi.

Engfa đành đứng lên rời đi. Ngọc Bảo ngồi lại trên giường nhìn theo dáng người của cô mỉm cười. Thì ra Ngọc Bảo đã thích Engfa ngay từ cái lần lên tỉnh trước đây của cô. Nhưng vì gặp nhau chớp nhoáng nên chưa kịp hỏi nhau câu nào. Mãi tới tận hôm nay mới có dịp gặp lại. Cô mừng lung lắm!! Nhưng cũng không ngờ lại xảy ra cớ sự như thế này...

(COVER) LÒNG SON.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ