-/-
Engfa hít một hơi rồi thở mạnh, cô đứng dậy đi lại giường ngồi.
- Không. Tôi mệt rồi, nên định đi ngủ.- Để em nấu nước ấm rửa chân cho cô ba.
Ngọc Bảo đứng dậy.- Ấy...không cần.
Engfa đưa tay ra biểu thị, cô từ nhỏ dù được cưng chiều nhưng chưa bắt ai làm mấy việc như vậy cho mình.- Không sao, để em.
Ngọc Bảo đứng dậy rời đi.- Haizz..
Engfa cũng không thèm cản nữa.Ngọc Bảo nhanh chóng bưng ra một chậu nước ấm, cô quỳ xuống dưới chân Engfa giúp cô cởi giày ra. Y như người vợ hầu hạ người chồng. Engfa hơi áy ngại nhưng chỉ có thể biểu thị trên gương mặt.
- Hay để tôi tự làm được rồi.- Không sao, cô ba ngồi yên đó đi. Em muốn làm mà.
Ngọc Bảo nâng chân Engfa lên đặt vào chậu nước. Đôi bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve chân Engfa. Cô nhìn cử chỉ chu đáo của Ngọc Bảo thì nói.
- Tôi biết vì sao...bọn đờn ông ngoài kia muốn có em cho bằng được rồi.- Sao vậy cô ba?
Ngọc Bảo nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô.- Em xinh đẹp, khéo ăn khéo nói, lại khéo hầu hạ người khác. Dù không thích cũng xiêu lòng. Ai có được em là phước phần của người đó.
- Vậy cô ba có phước lắm đó đa. Ngọc Bảo ngước lên cười
Cô nâng chân Engfa lên dùng khăn lau sạch rồi đặt trên giường.- Rồi đó...cô ba ngủ đi. Em dọn dẹp rồi quay lại ngay.
Engfa nhìn cách Ngọc Bảo đối xử với mình nhẹ nhàng vậy thì không khỏi nhớ tới những khoảng khắc Chalotte chăm sóc cô. Nàng cũng vô cùng dịu dàng như thế, dịu dàng như một người vợ.Ngọc Bảo quay lại, vừa ngồi lên giường thì cô đã kêu khẽ.
- Aaa...ây da.Engfa lập tức quay qua.
- Em sao vậy? Đau bụng hả?- Dạ có hơi hơi. Cô ba ngủ đi, không sao đâu. Lát hết ấy mà.
- Đau sao? Để tôi đi mua thuốc nghen?
Engfa đặt tay lên xoa bụng Ngọc Bảo.- Bộ em...tới kì đa?
Ngọc Bảo e thẹn gật gật đầu.- Sao không nói tôi biết?
- Thôi em sợ cô ba trăm công ngàn việc, mấy chuyện này có gì đâu. Phiền cô ba lắm.
- Em con gái bộ tôi chẳng phải con gái sao? Có gì mà không nói được.
Engfa kê cao gối lên chút cho Ngọc Bảo tựa vào. Tay vẫn xoa bụng cho cô.- Thôi, để tôi xoa bụng cho ngủ.
- Cô ba...đã từng...dịu dàng như thế với Charlotte rồi đúng không.
Ngọc Bảo nhìn cử chỉ của Engfa nói.- Em nói gì thế, sao cứ nhắc cô ấy hoài vậy đa?
- Em biết người cô ba yêu không phải em. Cô ba chỉ vì chuyện của người con gái kia mới tìm em cho quên đi nhưng ai ngờ lại lỡ ở với em một đêm. Cô ba áy náy nên mới tốt với em như vậy. Em biết hết mà. Cô ba không cần giấu giếm đâu.