T4. (Tiền mạch) Mục đích tiếp cận

313 14 0
                                    

"Em đặt bàn rồi, em sẽ đợi, tới khi Alex tới!"

Minh Nguyên không hiểu tâm ý của người này, nhưng thật sự "cha nào con nấy", rất ngang nhiên ép người, một cách thẳng thừng tới vậy. Đương nhiên, Minh Nguyên không trả lời, rời khỏi căn phòng.

Bận mải công việc họp hành, ngửng đầu nhìn ra ngoài cửa, trời đã tối như vậy.

"Alex à, đơn hàng thông quan rồi, bên đối tác cũng gửi lại mail xin lỗi gì đó, tiếng Nhật rất lằng nhằng, nhưng nói chung là cứu được đơn hàng rồi. Cậu làm gì rồi?"

Daniel giọng phớ lớ ra trò, để cho Minh Nguyên một bầu trời ngẫm nghĩ.

"Mà thôi không quan trọng. Tôi cũng sợ rồi, làm việc sẽ cẩn thận. Có thể dạy tôi tiếng Nhật và tiếng Việt không, tốt nhất là học ngoại ngữ!" Daniel không đợi Minh Nguyên trả lời, tiếp tục nói.

"Từ giờ xuất hoá đơn, gửi cho phòng tài chính, họ kiểm duyệt và xác nhận hộ. Nếu team của cậu không tốt, tôi giúp cậu tìm người khác!" Minh Nguyên thở dài.

"Được được. Tôi về rồi nói tiếp nhé, còn công việc cần xử lý!" Daniel vui vẻ cúp máy.

Minh Nguyên vươn vai, lấy áo vest ở trên ghế, bấm thang máy xuống sảnh. Minh Nguyên đi về phía chỗ hút thuốc, toan hút liền nhìn thấy mái tóc màu caramel khó có thể trộn lẫn của chủ nhân, khoanh tay đứng chờ ở phía bãi xe, chính xác hơn là ngồi trên nắp xe của Minh Nguyên. Ban ngày, Minh Nguyên sẽ để xe dưới khu riêng của ban lãnh đạo công ty, nhưng tới chiều sẽ có nhân viên trực tiếp đánh xe của Minh Nguyên lên trên bãi ngoài trời, để có thể nhanh chóng di chuyển tới trường. Minh Nguyên mất hứng, cất thuốc trở lại bao, tiến về phía xe của mình.

"Tan muộn như vậy, Alex còn nhiều việc hơn tôi sao?"
Emilia nở nụ cười, làm ra điệu bộ mỹ miều và rất dịu dàng.

"Giám đốc Gi..."

"Bây giờ làm gì có giám đốc, ở đây chỉ có em với Alex thôi. Hết giờ làm rồi!"

Emilia chặn lời Minh Nguyên, bước tới, chủ động luồn tay vào bên trong áo của Minh Nguyên, lấy ra chìa khoá xe, bấm mở cửa.

"Đi thôi, em đói rồi!" Emilia rất tự nhiên, ngồi vào ghế lái phụ.

"Giám đốc..."

"Em đã nói rồi, ở đây không có giám đốc, Alex nghe hiểu tệ vậy sao? Thật làm người khác mất hứng!"

Emilia bấm còi, chặn lời của Minh Nguyên. Trường hợp này, Minh Nguyên nghĩ không nổi, người mà ban nãy ngồi trong phòng và người này, có phải Daniel có thêm một người chị hay không?

"Chị Emilia, tôi không có thói quen đi ăn với lãnh đạo sau giờ làm!"

"Ừ. Vậy mình đi ăn thôi, làm gì có lãnh đạo nào ở đây? Không đói sao? Nhanh lên đi, em đói lắm rồi!"

Emilia vẫn thản nhiên, vẻ mặt giống như cuộc chơi này, Minh Nguyên nói gì cũng thua, cứ đứng đờ ra nữa thì người kia cũng không xuống xe, Minh Nguyên sáng giờ căng thẳng cũng đói lả, đành tự thoả hiệp mà bước lên xe.

"Đi tới phố tàu, em muốn ăn đồ tàu, cay cay một chút!" Emilia rất tự nhiên, thắt dây an toàn, nói ra một địa điểm.

Minh Nguyên không đáp lời, lái tới địa điểm mà Emilia nói ra. Quãng đường từ công ty tới chỗ ăn không xa, qua hai đèn đỏ liền tới, Minh Nguyên cả quãng đường không hồi đáp, Emilia cũng không có bài xích gì, tập trung nhìn đường phố và phiêu theo điệu nhạc. Xe dừng ở bên đường, Emilia không một động tác thừa, chủ động tháo dây an toàn, xuống xe. Minh Nguyên tắt máy, xắn tay áo sơ mi, rồi đi theo phía Emilia rẽ vào.

[BHTT] [FUTA] VỢ TÔI QUÁI THỦ LẮM CHIÊUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ