Biên tập: HuyềnHiệu đính: Xiaoxin
[1]Song Hoàng: là nghệ thuật dân gian có nguồn gốc từ Bắc Kinh. Đây là loại hình biểu diễn có 2 người. Người phía trước biểu động tác, người phía sau hát hoặc nói. Theo Baidu.
Buổi chiều của ngày diễn ra kỳ thi thử, Lưu Văn Duệ đang trên đường đến trường.
Cậu ta rất căng thẳng, tâm trạng bồn chồn, lo lắng mà nhìn đồng hồ liên tục. Mắt cứ một tí là ngó sang bên đường, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng cậu bạn thân Vương Vĩ Tề.
Nhưng đã đợi lâu lắm rồi mà Vương Vĩ Tề vẫn không xuất hiện.
Cậu ta lấy di động ra gọi cho Vương Vĩ Tề một cuộc điện thoại.
"Anh Tề, chuyện đó..."
"Có rắm mau thả. Bên tao sắp vào trận rồi, nếu mày cứ lải nhải thì tao sẽ cắt đứt quan hệ với mày."
Lưu Văn Duệ cắn môi dưới, nói một cách khó khăn: "Hay là mày về thi đi. Tao nghe giáo viên nói kì thi thử của tỉnh lần này rất quan trọng, ai cũng phải tham gia. Xếp hạng thi lần này có thể tính được điểm thi đại học đó."
Tất nhiên Vương Vĩ Tề bên đầu dây kia đã rất bực mình: "Lưu Văn Duệ, mày cứ việc nói thẳng đi. Mày làm vậy là không muốn giúp tao."
"Anh Tề, đó không phải là ý của tao, đương nhiên là tao muốn giúp mày rồi! Mày là anh em tốt nhất của tao mà."
"Thôi cứ như vậy đi, mày cứ ngoan ngoãn viết tên của tao vào bài thi của mày. Không phải mày vẫn luôn muốn chứng minh mình rất có ích sao, tao đây là cho mày một cơ hội thách thức chính mình đấy."
Vương Vĩ Tề uể oải nói: "Dù sao thì thành tích của mày cũng không tốt, thi hay không thi thì cũng vậy. Nhưng nếu mày giúp tao, chúng ta sẽ là bạn thân sống chết có nhau. Nếu tương lai mày có gặp chuyện gì thì cứ tới tìm tao, tao sẽ giúp mày."
Lưu Văn Duệ buông điện thoại xuống, bên tai văng vẳng lên tiếng mắng của bố: "Cái đồ ăn hạ này! Chỉ biết khóc, mày còn có thể làm được việc gì không! Sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày vậy!"
Bởi vì tính cách yếu đuối nên Lưu Văn Duệ đã không ít lần bị bố mắng. Mà đầu óc cậu ta cũng không được thông minh.
Trong nhà lại có một người anh, thành tích như "con nhà người ta" trong mắt bố mẹ. Cho nên trong quá trình trưởng thành, cậu ta đều bị so sánh với anh.
Dần dà, Lưu Văn Duệ bắt đầu cũng nghĩ bản thân mình thật sự vô dụng, chẳng khác gì thằng ăn hại.
Sau khi vào trung học, quen biết đám Vương Vĩ Tề. Đám 'bạn thân' ấy nói cho cậu ta rằng làm anh em tốt của nhau thì cái quan trọng là nghĩa khí.
Bọn họ đưa cậu ta đi chơi game, làm chân chạy vặt như đi mua thuốc lá, mua nước. Khi ở bên cạnh những người này, Lưu Văn Duệ mới tìm được "giá trị" của mình.
Thì ra cậu ta cũng được người khác cần đến, thì ra cậu ta không phải là thứ vô dụng. Cậu ta còn có thể giúp người khác làm được rất nhiều việc.
BẠN ĐANG ĐỌC
Boss phản diện đợi tôi đến cứu
Hài hướcBoss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu Tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa Cô hiện giờ quay về năm 17 tuổi, thời điểm mà cô vẫn là một nghèo hai trắng, không có gì trong tay. Cô nhớ lại đời trước, bởi vì quá túng thiếu, nên cô đành phải từ bỏ mộng tưởng...