Chương 111: Sáng tinh mơ

94 6 0
                                    


"Trình Dã là một người hết sức nhạt nhẽo cho nên toàn bộ những gì trong cuộc đời của tôi chỉ đủ làm một người hạnh phúc."

Vào giây phút Khương Mạn Y nghe thấy lời yêu thương vụng trộm của Trình Dã, các cơ trên mặt của bà cứ giật giật.

"Em nghe trộm cái này ở đâu vậy?"

"Chính anh sáng tác ra còn gì!"

Khương Mạn Y cười haha, vỗ vào hai má của ông ta: "Anh Dã, hai câu lãng mạn nhất mà anh nói là I love you forever và anh mua nhẫn vàng cho em."

"Em còn nhớ nhẫn vàng." Trình Dã bất mãn nói: "Nhưng nếu em có nghe mấy bài hát tình ca mà anh sáng tác thì sẽ biết anh có biết bao lời đường mật. Tất cả những lời ấy chỉ dành cho một người."

"Câu này nghe hay thế."

"Tất nhiên rồi."

Khương Mạn Y ngồi ở quầy bar, tay chống cằm nhìn Tạ Uyên và Liễu Diệp anh anh em em ở góc kia. Lông mày của bà nhướng lên, lên tiếng: "Tình cảm hai người từ lúc nào mà tốt thế?"

Trình Dạ lấy ra một cái ống nhòm một mắt mini, chuyển tầm mắt về phía hai người họ: "Được nhiều ngày rồi. Thật ra thì tối nào họ cũng đến đây, có lẽ đã được 85% rồi đấy. Cứ theo cái đà này thì sang năm Tiểu Vũ có thêm em trai, em gái rồi đây."

Khương Mạn Y thở dài một hơi. Bà nhìn Liễu Diệp vui đến mức cười nghiêng cười ngã, còn Tạ Uyên dù từ cái chân mày, đôi mắt đều tràn ngập sự yêu thương nhưng ở đó vẫn có sự ưu phiền.

"Hình như em không vui lắm thì phải?" Trình Dã thấy được sự lo lắng trên gương mặt của Khương Mạn Y.

"Ông ấy vì vẫn luôn nhớ đến A Đàn mà tự khóa chặt bản thân mình lại. Đương nhiên em hi vọng ông ấy có thể bước ra, đón nhận cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng... " Khương Mạn Y thở dài một hơi: "Anh không cảm thấy bà ấy rất giống Bộ Đàn Yên sao."

"Giống sao?" Trình Dã điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm: "Không giống tí nào. Mắt của bà ấy to, còn to hơn cả anh. Nhìn giống với mắt của con rể."

"Ý em là không phải là gương mặt." Khương Mạn Y giật lấy ống nhòm, nhìn qua phía hai người kia: "Anh và Bộ Đàn Yên học chung với nhau 4 năm, chẳng lẽ anh không thấy vóc dáng, nhất là đôi chân rất giống với Bộ Đàn Yên sao?"

"Anh làm sao biết được." Trình Dã vô ý nói: "Anh có thích cô ấy đâu, nên làm gì có chuyện suốt ngày chăm chăm vào chân con gái nhà người ta."

"Nếu như Tạ Uyên thông suốt, muốn tiến tới một mối quan hệ mới, tất nhiên em rất vui cho ông ấy. Nhưng em sợ ông ấy sẽ xem Liễu Diệp là Bộ Đàn Yên. Như vậy cả hai đều phải đau khổ."

"Chà... Quả nhiên là tổng giám đốc vô đối, người thay thế đã đến rồi."

Khương Mạn Y không vui vỗ vào đầu Trình Dã: "Đừng có đùa như vậy."

"Được rồi, anh nghe em."

Trình Dã lại lấy ống nhòm ra thì chỉ thấy đôi mắt to của Tạ Uyên đối diện với ống nhòm mà nhìn ông.

"Ối!"

Trình Dã sợ hết hồn bỏ ống nhòm xuống. Tạ Uyên đang nhìn ông từ trên nhìn xuống, nhưng lại không hề tức giận.

Boss phản diện đợi tôi đến cứuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ