Chương 4 Bùa Phép

6.7K 273 3
                                    

Canh 5 hắn đã thức giấc , thường hắn sẽ thức vào canh 4 hôm nay được ôm ấp mỹ nhân ngủ quả thiệt là rất ngon giấc . Hắn cựa người định để cậu xuống giường thì cậu thức giấc .
" ưm...trời đã sáng rồi sao?.."

Cậu mềm yếu tựa trên ngực hắn mà hỏi , hắn vuốt bờ vai trắng như tuyết của cậu .
" không . chỉ là đến giờ tôi thức , em ngủ thêm đi "
" không được...t..tôi phải về , đã đi cả đêm rồi...về sớm để mẹ không phát hiện...s..sẽ lo lắng.." cậu ngồi lên , mông to chạm vào hông hắn xoay chuyển lắc lư .

Hắn hít vào một hơi , vươn mắt thú nhìn cậu . Hắn vội trở người , đỡ thân như thủy tinh của cậu nằm xuống giường , thân lớn đè lên cậu , vuốt lấy mặt cậu , vầng trán hình vòng cung rồi chiếc mũi cao hẹp , đôi môi thắm hồng kia .

" hôm nay ta thức trễ không đi bán được , vậy hôm nay em có bán không " hắn vừa sờ vừa chậm rãi hỏi .
Ngón tay thon dài của cậu vươn ra nắm lại bàn tay thô ráp đang sờ lấy mặt mình .
" hôm nay...có.."

" vậy hôm nay tôi ra chợ phụ em , đến đêm thì tôi lại ra bờ sông chờ em , em...phải đến đấy , em trốn ! Thì tôi sẽ tìm ra cho bằng được em đấy , nhớ chưa " nghe hắn nói thì cậu chỉ gật nhẹ đầu mình , tỏ ra mình đã hiểu .

Hắn muốn đưa cậu về nhưng cậu lại hoàn toàn từ chối . Nếu lỡ hắn biết được nhà cậu , thì sẽ đến tìm , sẽ bắt cậu đi luôn thì cũng nên . Cậu gục mặt e dè nói .
" gặp nhau ở chợ là được...k..không cần đưa về tôi...sợ mẹ biết."

Hắn khúc khích cười . trêu chọc .
" sợ mẹ sao , tôi nghĩ sẽ sợ hơn nếu.." hắn ngưng đi giọng nói biến thái bàn tay lại xoa nắn vú lớn của cậu .
" A~~làm gì..." cậu vội dùng tay mình ngăn cảng hắn .
" haha không chọc em nữa , mau về nhà rồi ra chợ , anh sẽ đợi em "

Hắn luyến tiếc để cho cậu ra về , nhìn xuống đũng quần đang phồng to mà bức bối .
" em ấy là đàn ông nhưng , mình...mình muốn em ấy thuộc về mình , ôi thân hình mỏng manh kia mình muốn bảo vệ , muốn yêu thương em ấy , không vú...lớn..." sự hoài nghi lắng đọng vào trí óc của hắn .

Hắn nhịn xuống dục vọng , thả người nằm xuống chiếc giường tre mà nhớ từng khoảnh khắc được nhìn cậu sợ hãi , được nhìn cậu phục tùng nghe lời mình .

Càng nhớ hắn lại càng bức xúc . Phải chi hắn giữ cậu lại thì tốt quá rồi , không phải nằm đây mà nhớ thương mỹ nhân của hắn .
Hắn ra bờ sông nơi cậu thường tắm . Cởi áo , nhảy xuống dưới , * đùng * nước lạnh làm dịu đi cơn nóng bức trong hắn , hắn thoải mái mà , bật lên khỏi mặt nước hất nhẹ mái tóc có chút rối của mình .

Hắn vuốt lấy bờ ngực , hông to săn chắc của mình .
' có to , nhưng lại cứng ngắt không mềm mại như của em ấy , cảm giác thật sung sướng khi chạm vào nó , nó làm cho mình đê mê , mình muốn bóp lấy nó xoa nắn thật nhiều..."

Dòng suy nghĩ biến thái của hắn bị cắt ngang bởi một người quen .
" A Khứ hôm nay không mổ lợn ra chợ bán sao "
hắn ngước lên bờ thì thấy người kia là người hay đến nhà tìm hắn mua thịt để về nhậu mỗi buổi chiều .

" À . hôm nay thức trễ , không kịp đi mua hay săn nên không có thịt để bán "
Người kia cười cười nói tiếp vài câu rồi cũng bỏ đi , vì hắn phải xuống kinh để làm thuê cho người bán há cảo . Lúc này hắn mới chợt nhớ ra việc đã hẹn giúp cho cậu hôm nay , hắn lên bờ đi về nhà thay đồ rồi xuống chợ .

Ra đến chợ đi một vòng thì thấy bóng dáng nhỏ bé , tóc dài đến mông mà tiến tới .
" anh đây mua một bó , bán dư thì anh lấy hết nhé "
Cậu xua tay muốn bịch miệng hắn .
" đừng nói thế..bán đến trưa cũng chẳng hết đấy "
Hắn gãi đầu " biết rồi kiên cho việc bán hàng , anh không nói nữa đã biết rồi "

Hôm nay cậu lại bán hết sớm , có người hỏi mua nhưng chỉ còn lại một bó rau thì cậu quyết định không bán . Cậu mỉm cười nhìn hắn .
" rau này...cho anh mau về đi cảm ơn vì việc hôm nay đã bán phụ tôi "

Cậu gánh lên vai cái thúng , đang quay người bước đi thì bị ai đó chụp lấy .
" đi đâu thế " hắn nắm tay cậu kéo lại mà hỏi .
" mua thuốc...mẹ ta vẫn chưa khỏi bệnh...ta cần đi mua thêm thuốc cho bà ấy "
" ta đi cùng "

Giờ đây hắn như bị dính bùa phép chẳng thể nào dứt ra khỏi cậu . Cậu đi đâu hắn lẽo đẽo theo đó còn gánh luôn cả cái thúng có chứa thuốc để được đi bên cậu . Đến ngã tư thì cậu dừng bước , tay cậu với lên .
" trả thúng cho tôi , anh về nhà của mình đi , đừng theo tôi nữa "

Mặt hắn tỏ ra ủ dột bi thương .
" được ta về đây , đêm nay em nhớ.."
" được rồi...tôi nhớ rồi...anh về đi " cậu cắt nganh lời nói của hắn rồi hối thúc hắn đi về .
Cậu thông thả mà rãi từng bước đi về mà không hay biết phía sau có một người đang bám theo .

Hắn về đến nhà thì ngồi bịch xuống sân đất .
"không biết em ấy có phát hiện thịt gà mình để trong thúng không , còn bó rau mình cũng chẳng lấy về . Hôm nay chắc phải hăm đồ hôm qua ăn tiếp rồi"

Cậu về đến nhà thì sờ mẹ mình , xem xét coi bệnh bà đã đỡ hơn nhiều chưa . Bà dù có đỡ bệnh nhưng cũng đã già cậu quyết không để bà đi bán nữa , cậu sẽ là người đi hái rau và bán mỗi ngày . Lúc cậu nấu cơm xong thì đi lấy thuốc từ trong thúng ra mới phát hiện .

Có thịt ở bên trong , cậu còn hấp tấp muốn đuổi hắn mà bỏ quên bó rau mà mình đã cho người ta .
" hazz ngày nào cũng mua thịt cho , mẹ tôi sẽ mắng tôi mất "
" con lầm bầm gì đó . Bà từ phía sau mà thầm thì giọng nói già nua hỏi .
" a...m..mẹ à...là người hôm bữa cho thịt , hôm nay lại tiếp tục cho đó mẹ "

" con nên biết trả ơn cho người ta đó "

Đồ Tể Này Yêu Em , Cưng À !                              ( Song Tính _ Thô Tục )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ