Tuần này năng suất nên mình đăng 2 chap cho mọi người nè😊😊
Trên đường An đi nhờ xe Khuê về nhà, bằng một cách thần kỳ nào đó, cả hai đã gặp được người xuất hiện trong cuộc hội thoại của họ. Không biết tại sao cả hai có thể gặp Nguyên đang đứng mua thức ăn ở trước cửa hàng tạp hoá.
Ban nãy, khi đang nhìn quanh cảnh xung quanh, cách đó không xa, Khuê đã thấy bóng dáng một cậu thiếu niên đang ngồi trên xe, giữ thăng bằng xe bằng hai chân, phía trên làn hình như là có mớ rau, mấy loại củ quả thì phải. Cậu đang đứng trước quầy bán thịt lợn, mắt nhìn về phía trước. Vô tình, Khuê cảm giác ánh nhìn của người đối diện cũng đang hướng về mình và An.
Lòng Khuê có chút chột dạ, dù nó không làm chuyện gì xấu. Nhưng bây giờ, nếu có thể, nó chỉ muốn hoá thành không khí để đi qua đoạn đường này. Không biết Nguyên có nghĩ gì khi thấy An đang chở nó không mà nó cảm giác Nguyên như đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Những lúc như này, không biết phải làm gì hơn, nó chỉ còn cách nở một nụ cười thật tươi và gọi "Nguyên" rõ to để che đi sự lúng túng bên trong. Nó gọi to đến mức cô bán hàng đang chặt thịt cũng phải ngẩng lên nhìn.
Khuê không biết rằng, trong lúc hai người đi qua nó, ánh mắt Nguyên đã tối sầm lại. Tiếng chào của An không chỉ đơn giản là chào, vì Nguyên đã nhìn thấy trong ánh mắt cậu ta một cái gì đó rất khác biệt, tựa như một cái cười sâu kín. Ngay từ trong buổi học sáng nay, nó đã thấy ánh mắt của cậu ta rất kỳ lạ khi cứ đưa mắt hướng về phía Khuê, trong khi ánh mắt của Khuê lại có phần trốn tránh.
Đáp lại lời chào của hai người phía trước, Nguyên cũng cố nặn ra một nụ cười khiên cưỡng. Nó thầm tự hỏi rằng, sao Khuê có thể cười với nó một cách tươi tắn như thế kia khi đang ngồi trên xe với An chứ?
Với con mắt của một người từng trải, có lẽ, cô đã nhìn ra gì đó, từ ánh mắt của ba đứa. Quay lại nhìn ánh mắt của "đứa khách ruột" trước mặt, cô đã nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Cô bán hàng đưa thịt cho Nguyên, Nguyên gửi cô tiền và trước khi ra về, cô nói một câu đầy ý tứ: "Cô bé kia đáng yêu như thế chắc là nhiều người thích lắm cháu nhỉ? Ai mà cứ đứng nhìn không thôi là dễ đánh mất lắm".
Sau khi đưa "thằng của nợ" về, Khuê nhanh chóng quay trở về nhà. Cơm ngon canh ngọt đang chờ trước mặt nhưng lòng cô vẫn bồn chồn không yên. Khuê rất ít khi đi với con trai, không biết Nguyên nhìn thấy nó xong rồi có nghĩ gì không? Sao nó làm trong công khai mà sao khi gặp Nguyên, nó thấy mình như bị người phát hiện vụng trộm cái gì thế này?
Trong bàn ăn, cả nhà đang quây quần.
Anh nó về nhà hai ngày nay. Thường thì công việc của anh trên thành phố khá bận, anh nó dự định mua đất rồi ở đó phát triển sự nghiệp luôn. Gia đình nó cũng không có ai cấm cản gì cả.
Vì ở cách xa nhau nên mỗi dịp anh về, mẹ lại đi chợ chiêu đãi toàn món anh thích, đã thế, lần nào anh đi, mẹ cũng sắm cho anh cả một cái thùng xốp đựng toàn thức ăn, rau củ quả ở quê chằng ở đằng sau xe. Dù anh đã bảo với mẹ trên thành phố không thiếu gì cả, nhưng mẹ vẫn nhất quyết bắt anh mang đi, mẹ bảo đồ ở đấy nhiều khi ăn uống không đảm bảo.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sao trời mùa hạ
Romance"Hình như mỗi ngày tớ lại lỡ thích cậu thêm một chút mất rồi." "Nguyên không hề hay biết, cô đã nhận định cậu chính là mùa hạ đẹp nhất của cô. Khuê cũng không hay rằng, cô chính là ngôi sao sáng nhất trong lòng cậu. Hai người hợp lại, chính là sao t...