Chương 50 : Dừng đi

141 22 16
                                    

Chương 50 : Dừng đi

Vương Nguyên ngủ say trong vòng tay của anh sau một đêm thì mọi thứ gần như trở lại như cũ không thay đổi là mấy, anh vẫn ôm cậu bằng một tay, tay còn lại lướt trên bàn phím giải quyết chút việc ở công ty.

Sắc mặt anh gần đây có lệ khí rất nặng, chân mày nhíu lại khiến người khác có cảm giác lạnh lẽo, mặc dù vẻ mặt đối với cậu có khác biệt nhưng khi cậu ngủ đi thì sắc mặt anh lại trở về vẻ lạnh lẽo khó gần.

Vương Nguyên không biết kế hoạch sau lưng của anh, nhưng lại có thể dùng linh tính mà cảm nhận ra được.

Cậu rụt rè động đậy, thành công thu hút được sự chú ý của anh, Vương Tuấn Khải nhận thấy cậu đang nhìn thì ánh mắt anh liền trở nên mềm mại hơn, dịu dàng nhìn cậu : "Dậy ăn sáng nào."

Không có phản ứng nào là nhúc nhích, Vương Nguyên chồm người lên nằm trên bụng của anh, dùng vị trí của mình hất tung đi số công việc mà anh đang giải quyết, hành động này nếu trong mắt người khác thì chính là không hiểu chuyện, nhưng trong đôi mắt ngạc nhiên của anh thì gần như đây là lần không hiểu chuyện đầu tiên mà cậu cư xử.

Vùi mặt vào chăn mền, tay vòng đến ôm lấy thắt lưng của anh : "Tuấn Khải ạ..."

Anh không ích kỷ mà vuốt ve đỉnh đầu của cậu một cái : "Sao nào?"

Cậu không giải đáp được thứ đang khiến cậu khó chịu trong lòng, chỉ có thể nói ra những điều mà cậu nghĩ mình cần nói : "Nếu... Nếu anh có vấn đề gì khó giải quyết có thể nói với em không ạ?"

Vương Tuấn Khải nhếch mày : "Sao lại nghĩ như vậy?"

Cậu vẽ vòng tròn trên vị trí bụng của anh, vô thức nói : "Em không biết... Em chỉ nhận thấy anh không có đang thoải mái, vì lý do gì đó em không rõ, nhưng anh không vui em cũng không vui, dạo gần đây em không vui, vì em nhìn thấy anh như có tâm sự."

Cậu nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu : "Không đúng, là sắc mặt anh ngày càng tệ, giống như anh đang đấu tranh với thứ gì đó, anh đang trở nên... Rất tàn nhẫn."

Anh ngẩn người, nhẹ hít một hơi sâu không động đến cậu đang nằm đó, anh thừa nhận là dạo gần đây anh rất tập trung vào ba người kia, mỗi một ngày đều nghĩ đến chuyện phải làm sao lan tỏa tin tức của Vương Quân và Tĩnh Lâm ra xa hơn, anh muốn bọn họ đi đến đâu cũng nhận được lời phỉ báng của nhân loại.

Vương Tuấn Khải không để ý được chính mình đã thay đổi sắc mặt trở nên lạnh lẽo lệ khí khiến cho Vương Nguyên cũng dễ dàng nhận ra.

Cất đi laptop trong lòng, anh gạt sang một bên nâng cậu nằm hẳn lên người của anh dùng chăn bao bọc lấy, trên đỉnh đầu còn rối tung rối mù của cậu hôn một cái, khẽ an ủi : "Ảnh hưởng đến em rồi à? Xin lỗi bảo bảo, sau này sẽ không như vậy nữa."

Vương Nguyên biết anh nói được làm được, nhưng trong lòng cứ dấy lên cảm giác bất an vô cùng : "... Dạ."

Cậu vẫn không giảm được sự bất an trong lòng, ngẩng đầu nói : "Nếu có việc gì liên quan đến em... Thì em không cần đâu ạ, cuộc sống hiện tại em không có ý đòi hỏi thêm gì đâu."

[Fanfic][Khải Nguyên] Hành Trình Tìm Lại Hoa Hướng Dương Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ