Chương 75: Bão tuyết

398 11 0
                                    


"Bộp" một tiếng, cửa xe đóng lại. Cô rời đi, Ban Thịnh ngồi yên trong xe, bàn tay có các khớp xương nổi bật đặt trên vô lăng, đôi mắt nhìn chằm chằm theo nữ sinh đang đi dọc trên con đường cách đó không xa.

Ngôi đền bị phá hủy trong màn đêm, một cơn gió lạnh ác liệt thổi qua, Lâm Vi Hạ vô thức vươn tay lên quấn chặt chiếc khăn choàng quấn trên cổ, che khuất nửa khuôn mặt, hiu quạnh đi về phía trước.

Bóng dáng dần biến mất khỏi tầm nhìn.

Cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, tiếng chuông gió không ngừng vang lên trong đầu, máu tanh trong giấc mơ lại xuất hiện, giống như một con thủy quái vô hình gắt gao siết chặt cổ họng của cậu, không thể thở được, một trận tức ngực nổi lên.

Ban Thịnh nằm sấp xuống vô lăng, mồ hôi đổ từ trên trán xuống, lấy lọ thuốc mang theo bên người ra, thở hổn hển, cố gắng vặn mở nắp lọ thuốc, kết quả bàn tay lại run rẩy không khống chế được, cả lọ thuốc lại rớt xuống, những viên thuốc rơi vương vãi trong xe.

Ban Thịnh đổ năm sáu viên thuốc còn sót lại trong lọ ra, đến nước cũng không cần, trực tiếp nuốt xuống, lông mi đen láy ướt đẫm mồ hôi. Giây phút nhận được sự thuyên giảm, cậu lấy điện thoại ra, gọi điện cho Khâu Minh Hoa :

"Đưa Lâm Vi Hạ trở về an toàn."

Sau khi cúp điện thoại, Ban Thịnh gửi định vị qua. Cảnh đêm tối tăm, cũng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi vù vù, cậu ngồi trong xe, cảm xúc dưới đáy mắt phức tạp, cả người phát tán hơi thở nặng trĩu.

Bóng đêm dường như muốn nuốt chửng cậu.

*

Lâm Vi Hạ đi dọc con đường khoảng bảy tám phút, Khâu Minh Hoa lái xe đuổi theo lên từ phía sau, cuối cùng Lâm Vi Hạ lên xe của cậu ta.

Lâm Vi Hạ ngồi trong xe, Khâu Minh Hoa nhìn dáng vẻ im lặng không hé răng của Lâm Vi Hạ thì thở dài, bắt đầu nói chuyện. Lâm Vi Hạ tựa đầu vào cửa xe, liếc nhìn miệng của cậu ta đang khép mở, không biết cậu ta đang nói điều gì.

Chiếc xe chạy được một nửa, giữa đường đổ cơn mưa như trút nước, một mảng trắng xóa cay xòe, cả thành phố chìm trong độ ẩm, cửa xe vẫn chưa đóng chặt, có vài hạt mưa tạt vào mặt, lạnh buốt.

Lâm Vi Hạ nhớ đến ánh mắt chán ghét, mất kiên nhẫn lúc nãy của Ban Thịnh, từng biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể của cậu đều đang nói lên : Cách xa tôi một chút.

Nghĩ đến đây, lồng ngực nổi lên từng cơn đau nhói, có chút không thể thở được.

Xe chạy hơn khoảng một tiếng, ngoài trời vẫn đang đổ mưa. Lâm Vi Hạ mở cửa xe, một luồng hơi ẩm xộc lên người cô, cô thấp giọng nói một tiếng cảm ơn với Khâu Minh Hoa, lao vào cơn mưa mà không quay đầu lại.

Khâu Minh Hoa nghiêng người loay hoay lấy dù nằm ở ghế sau, nhìn thấy Lâm Vi Hạ dầm mưa, vội vàng hét lớn : "Cậu không cần dù hả?"

Lâm Vi Hạ đút hai tay vào túi áo khoác, dầm mưa đi về phía trước, nhọc nhằn giơ tay lên xua về phía sau mà đến đầu cũng không quay lại.

Về đến nhà, bật máy sưởi, Lâm Vi Hạ ướt gần hết người, đôi môi trắng bệch vì lạnh, cô chui vào phòng thu dọn quần áo rồi đi vào nhà tắm.

Em Nghe Thấy Được - Ưng ChanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ