Quyển 7 - Chương 6: Sở hữu tiểu miêu thượng bối tử đô thị chiết dực đích thố đàn

4 0 0
                                    

Triển Chiêu sau khi được Bạch Ngọc Đường tự mình chỉ dạy, tập đi tập lại một chút, ít nhiều cũng có thể đàn được một khúc tạm coi là đầy đủ, dào dạt đắc ý.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy phía sau hắn có một cái đuôi mèo đang phe phẩy lúc ẩn lúc hiện, bộ dáng lúc này y hệt Ngũ Mệnh.

Bất quá Triển hộ vệ đang hào hứng, ba trảo hai trảo cảm thấy bản thân nắm được tinh túy đánh đàn, còn có hứng thú sáng tác một phen, vì thế bắt đầu ngẫu hứng đạn tấu.

Cái này, chỉ khổ mọi người phải nghe.

Tiểu Tứ tử nguyên bản ôm Ngũ Mệnh ngồi trên lưng Tiễn Tử, nghe Bạch Ngọc Đường đánh đàn như xuân phong (gió thổi mùa xuân), lúc này lại cảm thấy choáng váng, cuối cùng thật sự chịu không nổi, ôm tai bỏ chạy.

Bên ngoài, chén trà trong tay Bao Duyên đổ cả ra ngoài, Bàng Dục che tai sợ hãi than - Triển hộ vệ ra là cái âm si! (mù nhạc =)))) )

Bao Chửng cùng Ngô Lâm dù sao cũng đã cao tuổi, nghe loạn khúc này liền bị kích thích có chút tăng xông, hai người không hẹn mà cùng tìm một chỗ ngồi xuống thở dốc.

Công Tôn lén lút ngó vào viện tử, liếc Bạch Ngọc Đường một cái, ý là nói - nhĩ hảo trông coi con mèo nhà ngươi đi.

Nhưng Bạch Ngọc Đường lúc này chính là một tay tựa ghế, một tay nhẹ nhàng thưởng thức tóc Triển Chiêu, nhìn mèo nhỏ nhà mình đang đàn đến cao hứng, trên mặt lộ vẻ sung sướng.

Triển Chiêu đàn xong một khúc quay đầu hỏi Bạch Ngọc Đường: "Như thế nào?"

Bạch Ngọc Đường thực tự nhiên gật đầu, cũng không chút do dự khen ngợi: "Thần khúc, khó lường."

Triển Chiêu được khen liền quyết định lại đến một khúc, vì thế Công Tôn cũng ôm lỗ tai chạy.

Trong sân chỉ còn Thạch Đầu đang phải làm cầm thai chịu khổ, bịt hai tai - cái này là chuyện gì ni.

Thời điểm chạng vạng bọn Triệu Phổ trở về, thấy Khai Phong phủ mọi người có chút ủ rũ, không biết là do bị ma âm quán nhĩ của Triển hộ vệ cấp cho.

Bàng Dục còn lôi kéo Tiểu Tứ tử nói nhỏ: "Triển hộ vệ lại có thêm độc môn tuyệt học a, thủ khúc này khó lường! Lên chiến trường bảo hắn đàn một khúc, lại thêm mấy vạn cung thủ, quân địch liền gục hết!"

Tiểu Tứ tử cũng gật đầu: "Thế nhưng Bạch Bạch vẫn có thể nghe nga, bất khả tư nghị."

Ăn cơm chiều xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy tới Ngũ cầm hội quán.

Tuy rằng Lâm Tuyền Phong này là bạn cũ của Bạch Ngọc Đường, nhưng dù sao cũng là người bên Hạ Chính, nói trắng ra vẫn là là địch nhân. Nếu hắn một mình hẹn Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu tự nhiên muốn đi theo, Triệu Phổ cũng phân phó vài ảnh vệ theo cùng.

Ảnh vệ đều mai phục ở nơi cách Ngũ cầm hội quán khá xa, còn Triển Chiêu khinh công có thể nói là tốt nhất trong số mọi người. Hắn thân nhẹ như yến, chân chạm đất cũng không tiếng động, bình thường hắn nếu muốn trốn, thì dù là Ân Hậu Thiên Tôn tìm cũng không thấy, bởi vậy qua mặt Lâm Tuyền Phong cũng xem như đủ.

Thử Miêu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ