Chương 51

80 14 0
                                    

Dưới sự điều trị của Thượng Quan Lan tình huống của Phác Thái Anh được khống chế. Tuy không thể bức độc nhưng có thể trì hoãn thời gian độc tố lan tràn.

Hôm nay, Thượng Quan Lan theo thường lệ bắt mạch Phác Thái Anh.

"Tốc độ độc lan tràn mặc dù tạm thời khống chế được nhưng đừng chủ quan. Độc này quỷ dị, nó còn ở trong công chúa bao lâu, công chúa liền thêm phần nguy hiểm. Cho nên con phải mau chóng tìm được tuyết linh thảo, sớm ngày giải độc." Thượng Quan Lan nói.

"Con biết sư phụ nói có lý." Lạp Lệ Sa buồn bã nói: "Nhưng tuyết linh thảo không dễ dàng có được. Không tính Tây Lương vạn dặm xa xôi, mà hai nước hiện đang giao chiến, biên cảnh tứ bề bất ổn, chúng ta rất khó lẫn vào Tây Lương. Lần này con chỉ có thể ký thác hi vọng vào Vũ Văn Ngạn."

"Vũ Văn Ngạn?" Thượng Quan Lan ẩn cư tại Vong Ưu Cốc nhiều năm không hỏi thế sự, không biết Vũ Văn Ngạn là ai.

Hắn hỏi: "Vũ Văn Ngạn là ai?"

"Quốc quân Nam Sở. Một người ái mộ Lục công chúa." Lạp Lệ Sa mặt không biểu tình, nhìn không ra vui sướng nói.

Trên thực tế, Lạp Lệ Sa hi vọng mình có thể tự đi lấy tuyết linh thảo chứ không phải dựa vào Vũ Văn Ngạn trợ giúp. Lạp Lệ Sa không thoải mái. Công chúa bị thương vì cứu nàng nhưng cuối cùng cứu công chúa lại không phải nàng. Lạp Lệ Sa cảm thấy thất bại.

"Nói vậy hắn là tình địch?" Thượng Quan Lan lý giải nội tâm cảm thụ đồ nhi nhà mình: "Khó trách trông con có vẻ oán hận như vậy."

Nhìn Lạp Lệ Sa trên giường, Lạp Lệ Sa thở dài nói:

"Cũng không đến mức oán hận, chỉ là cảm thấy không dễ chịu, cảm giác mình rất vô dụng. Con không bảo hộ được nàng an toàn, cũng không được ra sức để cứu nàng."

"Nhìn dáng vẻ con mấy ngày nay, vi sư cảm thấy con thay đổi không ít."

"Vì sao sư phụ nói như vậy?"

"Con ngày trước là hăng hái, tràn đầy tự tin; con hiện tại là thường hay xuất thần cùng thở dài, con không chú ý tới ư?"

Lạp Lệ Sa cụp mắt không nói. Sư phụ nàng nói không sai. Từ sáng đến giờ nàng thở dài không ít hơn mấy chục lần.

Nhìn Lạp Lệ Sa ngày càng gầy, Thượng Quan Lan vừa thương vừa hờn, nói:

"Từ ngày ta đến Hầu phủ, con liền mất hồn mất vía, không ngủ không nghỉ canh giữ công chúa. Con không biết thương bản thân mình nhưng ta biết a."

"Con nhìn con bây giờ xem, không khác gì gậy trúc! Vi sư phí hết nhiều năm tâm huyết mới điều dưỡng con tốt lên, mà bây giờ xem ra con muốn tàn phá chính mình?"

Nhìn Lạp Lệ Sa không thương tiếc thân mình, Thượng Quan Lan càng nghĩ càng tức. Nhiều năm chạy chữa cho Lạp Lệ Sa hắn ra sức không ít.

Lạp Lệ Sa cúi đầu: "Sư phụ bớt giận, đồ nhi biết sai rồi."

Thượng Quan Lan nhăn mày, "Ta cho con hai thang thuốc để Thải Nguyệt nấu, hôm nay con không uống về sau đừng gọi ta là sư phụ."

[COVER-LICHAENG] KHẾ ƯỚC PHÒ MÃNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ