Chương 85

65 10 0
                                    

Lời Lữ Lâm nói cũng đánh thức Dư Lương – làm hắn chăm chú nghiêm túc suy nghĩ lại.

"Lão gia nói không sai, Khúc Phi Khanh xác thực không có động cơ đưa công tử vào chỗ chết. Nhưng nếu không phải nàng, thì là ai?"

"Lòng dạ người bày ra mưu này rất đáng sợ."

Tại quan đạo, Lữ Lâm tựa như cá gặp nước, mưu lược của hắn không thể nói là không sâu, tuy vậy hắn vẫn có điều rung động và lạnh người về vụ án này.

"Lợi dụng thọ yến Chiêu vương phi mà an bài trò hay như thế; lại còn căn chuẩn hết thảy... Tài trí của đối phương, ngay cả lão phu cũng cảm thấy không bằng!"

"Lão gia, ngài nói chuyện này có phải Đào Thận làm hay không?"

Võ An Hầu luôn canh cánh trong lòng chuyện Đào Sách vào tù, nằm mơ cũng cũng muốn minh oan cho con... Bất kể phương diện nào, Đào Thận đều có hiềm nghi lớn nhất.

Lữ Lâm nói:

"Chúng ta là quan đồng liêu mấy chục năm, hắn có bao nhiêu năng lực ta còn không rõ sao? Cho hắn dốc hết tài trí cũng không nghĩ ra được biện pháp này."

"Mục đích kẻ chủ mưu lần này này rõ ràng là muốn lật lại bản án của Đào Sách."

Lữ Lâm nói: " người này tất có quan hệ mật thiết với Đào gia, bằng không sao phí sức mưu đồ?"

Nói đến người có quan hệ mật thiết với Đào gia, Dư Lương nghĩ ngay tới Lạp gia - hai nhà là hào môn thế gia, bọn họ có động cơ minh oan cho Đào Sách nhất - song trước mắt, Lạp Uy ở xa, chỉ còn Lạp Lệ Sa...

Dư Lương: "Có phải Lạp Lệ Sa không lão gia?"

"Lão phu đã từng cho rằng như vậy."

Lữ Lâm cau mày suy nghĩ sâu xa, ngẩng đầu lại cúi đầu, dáng vẻ nghĩ mãi không ra:

"Nhưng tại thọ yến, khi bệ hạ cực kỳ thịnh nộ Lạp Lệ Sa lại đứng ra giúp Trọng Nhi nói vài câu hữu ích. Nếu đúng là hắn mưu hại Trọng Nhi, vậy vì sao hắn phải làm như vậy?"

"Lão phu nghĩ không ra. Mọi thứ thật mơ hồ. Không nhìn ra được đầu mối gì cả."

Lữ Lâm nói: "Hiện tại chúng ta chỉ có một manh mối là xuân tâm động Khúc Phi Khanh đang nắm giữ. Tính việc này không quan hệ với nàng ta, nhưng chí ít nang ta biết lai lịch của nó. Không chừng chúng ta có thể moi được tin có ích."

Nghĩ tới đây, Lữ Lâm nhanh chóng nói:

"Dư Lương, ngươi từng tiếp xúc với Khúc Phi Khanh, đi Vạn Xuân Lâu tìm hiểu đi."

Dư Lương chỉ là nghe nói Khúc Phi Khanh nham hiểm từ Lữ Trọng, cũng chưa từng gặp mặt, càng không nói tới tiếp xúc. Tuy nhiên, hắn và Lữ Trọng có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, Lữ Trọng gặp chuyện, hắn không thể đổ cho người khác.

"Vâng, lão gia. Ta đi Vạn Xuân Lâu ngay."

...

Dư Lương xuất phủ đi Vạn Xuân Lâu, Lữ Lâm đi hoàng cung. Hắn biết phẩm tính con trai mình - đầu to não nhỏ, vạn nhất Đại Lý Tự khanh thẩm vấn nói ra xuân tâm động và ngân phiếu, vậy Lữ gia chắc chắn diệt môn.

Lữ Lâm hùng hổ vào hoàng cung, gặp Hoàng đế, dáng vẻ đáng thương, quỳ dưới đất, khóc ròng nói:

"Bệ hạ."

"Ninh quốc công đến vì Lữ Trọng đi? Trẫm đã giao vụ án cho Đại Lý Tự tra xét, nếu Lữ Trọng thật sự bị oan, Đại Lý Tự khanh sẽ tự biết minh oan cho hắn." Phác Quan nói.

Phác Quan vừa nói vừa đỡ Lữ Lâm dậy: "Ninh quốc công không cần như thế."

"Lão thần không phải đến cầu tình." Lữ Lâm không tiếp nhận Phác Quan nâng đỡ mà tiếp tục dập đầu đến đổ máu.

"Ninh quốc công, khanh mau đứng dậy."

Phác Quan nhìn vết máu mà không đành lòng, nói.

"Bệ hạ, nếu ngài không đáp ứng lão thần thỉnh cầu, lão thần quỳ hoài không đứng dậy." Lữ Lâm nói.

"Ninh quốc công, khanh làm khó trẫm." Phác Quan thở dài: "Lữ Trọng mạo phạm nhi tức của trẫm, vô luận từ nguyên nhân nào hắn vẫn đáng tội chết vạn lần. Trẫm đã nể mặt khanh, xem như phá lệ khai ân. Nếu trẫm còn quá bất công, khó tránh thiên hạ lên án."

"Lão thần vạn phần cảm kích bệ hạ ân tình... Những năm qua ngài đối đãi Lữ gia ân trọng như núi... Trong cuộc đời của thần làm được chính xác nhất là phụ tá bệ hạ đăng cơ. Mặc kệ có bao nhiêu gian nan, thần chưa từng hối hận."

Chuyện cũ hơn hai mươi năm trước dấy lên trong lòng làm Phác Quan ngẩng đầu, bùi ngùi mãi không thôi. Nếu không phải Lữ Lâm tận tâm phụ tá, có lẽ hắn vẫn chỉ là một Bát hoàng tử thứ xuất tầm thường, sinh tại hoàng cung, lặng lễ nhận hết các huynh đệ chế giễu.

Nếu không phải Lữ Lâm cam tâm tình nguyện nằm vùng cựu Thái tử, vì hắn tỉ mỉ ra mưu đoạt đích, hắn vĩnh viễn không có khả năng lên ngôi. Nếu không phải Lữ Lâm xả thân chắn tên cho, có lẽ hắn đã chết trong tay "Phản quân"....

Công thần phụ trợ Phác Quan đoạt đích có vô số, nhưng Lữ Lâm lại là người quan trọng nhất cho nên Hoàng đế phá lệ hậu đãi hắn. Và điều làm Hoàng đế hài lòng nhất là, Lữ Lâm xưa nay không trở thành hắn cố kỵ - vì hắn là văn thần, lấy bút mực phụ tá Hoàng đế quản lý giang sơn, không giống Lạp Uy là võ tướng, không cầm trọng binh, không công cao chấn chủ. Đã có tình nghĩa quân thần, lại có tình thầy trò, Phác Quan thật sự ưu ái Lữ Lâm.

"Thôi được." Phác Quan nói: "Chỉ cần không quá phận, trẫm đồng ý."

"Thần tạ ơn bệ hạ."

Lữ Lâm lệ nóng doanh tròng: "Thần chỉ có một mình Lữ Trọng, trước mắt bị hãm hại mà thân hãm ngục tù. Nó từ nhỏ được nuông chiều, chưa bao giờ chịu khổ, không chịu được lao ngục tối tăm. Lão thần khôngcó cầu bệ hạ đặc xá, chỉ cầu cho thần được phép vào ngục thăm viếng nó một chút."

Lữ Lâm tiếp tục nói:

"Lão thần chỉ muốn đưa mấy tấm chăn mền sạch sẽ, vài món ăn ngon cho nó mà thôi. Cầu bệ hạ ân chuẩn."

Lữ Lâm thăm tù có mục đích quan trọng hơn, nhưng những lời hắn nói cũng không giả. Đứng dưới góc độ của một người cha, vô luận Lữ Trọng làm nhiều việc ác cỡ nào, ăn chơi cỡ nào thì vẫn là con trai của hắn, Lữ Lâm nhất định nghĩ trăm phương ngàn kế để cứu.

Phác Quan tuy là Hoàng đế, nhưng hắn cũng là một người cha có vài đứa con, rất thấu hiểu tâm tình của Lữ Lâm. Vả lại Lữ Lâm cũng không yêu cầu quá phận, chỉ là thăm tù mà thôi. Phác Quan nghe xong, không chút do dự đồng ý:

"Trẫm hiểu cảm thụ của khanh, chuẩn tấu."

Lữ Lâm cảm động đến rơi nước mắt, lại một phen mang ơn Phác Quan.

[COVER-LICHAENG] KHẾ ƯỚC PHÒ MÃNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ