"Ngươi làm gì vậy!"
Từ lâu nghe nói đồ tể này không phải thứ tốt gì, nhưng cũng không ngờ sẽ khi dễ tiểu ca nhi. Dù cho đến trễ không bắt được người, tên trộm đã trộm được đồ của hắn, vậy cũng không nên đem oán khí đổ lên trên người cậu a!
Hứa Hòa siết chặc vạt áo mình, cho dù trong lòng sợ hãi sức lực của mình với Trương Phóng Viễn chênh lệch quá lớn không thể đạt được kết quả tốt gì, nhưng vẻ mặt vẫn không có lộ ra hèn nhát.
Cậu giẫm lên đám cỏ dại nhỏ bị mưa làm ướt, hung hăng đuổi theo người đàn ông từng bước một, đưa tay muốn giật lại cái gùi.
Trương Phóng Viễn không để ý tới Hứa Hòa dây dưa, vẫn cong người đem toàn bộ củi đã chẻ xong nhét vào trong cái gùi, chỉ muốn nhét đầy cái gùi xong rồi vội vàng đi xuống núi, nhưng lại nghe thấy tiếng người ồn ào phía sau ríu rít.
Hắn ngừng tay quay đầu lại, choáng váng trong giây lát mà Hứa Hòa toàn bộ bổ nhào ngã ở trên mặt đất.
" Ngươi gấp cái gì, ta cũng không có ăn cái gùi của ngươi."
Hắn vội vàng buông xuống đồ trong tay, muốn đi đến đỡ cậu lên, nhưng Hứa Hòa đi trước một bước cắn răng bò dậy, lảo đảo mấy bước, hai người cùng lúc nhìn thấy trên quần Hứa Hoà chỗ đầu gối bị trầy xước, cành cây xuyên thủng một mảnh lớn da thịt, máu trộn bùn rỉ ra.
Hứa Hòa nhíu mày một cái, khập khễnh đi đến khối đá một bên ngồi xuống, cũng không để ý khối đã sớm bị mưa ướt, cậu nhanh nhẹn xé mảnh vải từ vạt áo mình, đơn giản lau vết thương, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng chưa từng kêu. Hai cái tay giống như gói bánh chưng vậy, đem đầu gối quấn như bánh bao.
Động tác nhanh nhẹn đến nỗi Trương Phóng Viễn trông giống như một con gấu ngớ ngẩn bên cạnh ngạc nhiên.
Gấu ngớ ngẩn nhìn đôi giày vải đế mỏng đã được vá trên chân tiểu ca nhi, té thành như vậy một nửa đầu sỏ là đôi giày không hợp thời tiết này, một nửa là hắn giật cái gùi của người ta.
" Còn có thể đi được không? "
Cả người Hứa Hòa dơ bẩn, liếc nhìn Trương Phóng Viễn, cậu biết mình bây giờ không chỉ chật vật còn rất mất thể diện, nhưng suy nghĩ mình cũng không cần phải ở trước mặt nam nhân giữ hình tượng hoàn mỹ như Nhị tỷ, cũng sẽ không cảm thấy ngượng ngùng.
Cậu không không nghĩ trả lời Trương Phóng Viễn, đứng dậy muốn đem cái gùi cầm về bỏ bớt củi đốt, không ngờ đến da thịt chỗ đầu gối đau kịch liệt, đừng nói là vác củi đốt, hôm nay trời mưa, sợ là xuống núi cũng là chuyện khó.
" Còn muốn củi đốt, trong nhà không có đống củi này tối nay liền không nấu cơm được."
Trương Phóng Viễn hiển nhiên cũng nhìn ra quật cường đằng sau vẻ ngoài của cậu, hắn đẩy cái gùi ra: "Ta cõng ngươi Ta cõng ngươi xuống núi. "
Hứa Hòa hiển nhiên là bị lời nói của Trương Phóng Viễn doạ hết hồn, trong lúc nhất thời đi đứng càng không nhanh nhẹn.
Hơn nửa ngày cậu mới nhớ tới hai chữ: " Không cần."
" Vậy ta đi xuống núi tìm cha ngươi tới đón ngươi? "
Hứa Hòa im lặng không trả lời, cha cậu có rất nhiều việc phải làm, còn lâu mới để ý tới cậu.
Trương Phóng Viễn cũng không có ý định thật sự đem người ném ở trên núi còn mình xuống núi đến Hứa gia tìm người, có thể gọi được người Hứa gia tới hay không tạm thời không nói, mưa lớn như vậy còn ở lâu trên núi không bị cảm lạnh mới là lạ.
Hắn biết người này đang băn khoăn cái gì, cũng cực kỳ săn sóc người ta đem củi đốt mới vừa bỏ vào trong cái gùi, tất cả quẳng lại hết: " Đừng cứng đầu, vào bên trong cái gùi đi, xuống núi. "
Hứa Hòa thấy đồ tể phải dùng cái gùi cõng cậu: "Vậy củi cùng cái gùi của ngươi... "
Trương Phóng Viễn nhìn Hứa Hòa một cái: "Củi đốt quan trọng hay là người quan trọng? "
Hứa Hòa nghe vậy lỗ tai hơi đỏ, này nói bắt chước cái nào cũng nói được.
...
Hứa Hòa ngồi xổm trong cái gùi, đầu gối gập lại có chút đau, cùng với nam nhân nện bước, cậu cũng lắc lư theo có chút buồn cười. Cái này rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến cảnh tượng heo nái sinh con xong người ta mua heo con cõng về.
Cậu đã cõng qua, mà hiện tại chính mình giống như con heo nhỏ kia.
Con heo nhỏ ôm những bảo bối bằng sắc của Trương Phóng Viễn, rũ mắt nhìn nam nhân nện bước vững vàng đi xuyên qua bùn lầy trên đường mòn, có lẽ là chân lớn nên mỗi bước chân đều vững chắc, cậu cuộn tròn ở trong cái gùi dù không quá thoải mái nhưng lại vững vàng an tâm hơn so với chình mình đi bộ một chút.
Cậu đang suy nghĩ xem người này đến tột cùng là sức lực lớn bao nhiêu, cõng cậu vậy mà chân mày không nhíu một cái, thoải mái giống như đang đánh tay không.
" Đi nhầm đường! "
Hứa Hòa đột nhiên hoàn hồn, mắt sắc phát hiện đồ tể đang đi một con đường mòn khác, tuy cũng là đường xuống núi nhưng là vòng xa, thêm nữa tất cả đều là cỏ hoang, đã rất lâu không có ai đi qua.
Trương Phóng Viễn trầm giọng nói: " Đường chính dễ gặp người khác, con đường này có chút xa nên không có ai đi."
Hứa Hòa giật mình, khép miệng lại.
Không phải nói là Trương Phóng Viễn đi lang thang lăn lộn, còn ở trong thành uống rượu hoa sao? Sao có thể suy nghĩ cho người khác chu đáo như vậy được?
Này ngược lại làm lòng cậu có chút bất an, chẳng lẽ hắn nổi ý xấu muốn đi con đường này cõng cậu vào trong thành bán...Nhưng mà vẻ ngoài cậu như vậy, chắc là bán không được đâu nhỉ?.
Cậu suy nghĩ bậy bạ một trận, cũng không biết mình đã được cõng đến dưới chân núi nơi giáp nhau với đường chính.
Trương Phóng Viễn dừng bước chân: " Từ chỗ này về đến nhà người cũng chỉ khoảng mười lăm phút, ta đưa ngươi về trước cửa nhà cũng không thành vấn đề, nhưng mà lỡ đâu có người bắt gặp hoặc là cha mẹ ngươi không thích..."
Hứa Hòa vội vàng nói: " Ta tự mình về."
Nam nhân nghe tiếng liền đem cái gùi để xuống, cậu gập chân ở trong gùi quá lâu, chân vừa xót vừa đau, cắn răng đứng lên nhưng không bước ra khỏi cái gùi được. Đang có chút lúng túng, người đứng ở bên cạnh giơ cánh tay về phía cậu.
Hứa Hòa nhìn người bên cạnh một cái, hơi rũ mắt, vịn vào chỗ cùi chỏ của hắn, mượn sức từ trong cái gùi đi ra ngoài.
" Về nhà đi. "
Mặc dù dưới chân núi mưa nhỏ hơn so với trên núi một ít nhưng vẫn đủ làm hai người ướt hơn phân nửa cơ thể.
Hứa Hòa không dừng lại lâu, đem cái gùi của mình cõng trên lưng, đem toàn bộ đồ sắt của đồ tể trả lại, khập khiểng đi về phía nhà mình.
Trương Phóng Viễn nhìn bóng người đen đen gầy teo sắp hòa làm một thể với màu mưa, lúc hắn xoay người chuẩn bị đi trở về, lại nghe trong tiếng mưa vang lên một câu cám ơn nhỏ, đợi lúc hắn quay đầu lại, Hứa Hòa chỉ nhìn hắn một cái ngắn ngủi rồi quay người đi.
Hắn sờ mũi một cái, tiếng cảm ơn này cũng làm cho hắn có chút ngượng ngùng.
...
Trên đường đến sân nhỏ của mình, đi bước lớn, không đến mười lăm phút thì Trương Phóng Viễn đã về đến nhà.
Lúc ra ngoài không có khoá cửa sân, hắn mới vừa vào sân liền thấy một tiểu ca nhi bảy tám tuổi đang đi dưới mái hiên nhà mình, cẩn thận nói: " A Viễn đường ca, ngươi đã về."
Trương Phóng Viễn đem công cụ sắc để xuống: " Tiểu Mậu, sao ngươi đến đây?"
" Ta đến đưa chút thức ăn cho đường ca. "
Trương Hiểu Mậu thấy đường ca nó hôm nay dễ nói chuyện, cũng không có sợ hãi nữa, đem giỏ lớn cho Trương Phóng Viễn xem.
Bên trong đựng một chút rau cải theo mùa như là củ cà rốt, cải trắng, trái ớt. Trong thôn thường thấy nhà nhà đều có nhưng do lúc trước hắn đều chạy vào trong thành, lúc bắt đầu cày bừa vào mùa xuân cũng không xới đất, đất ở nhà bị bỏ hoang, cho nên không có rau cải để ăn.
" Cha ngươi đưa tới à?"
Hiểu Mậu gật đầu một cái: "Cha nói nếu như đường ca không có rau dưa ăn thì tự mình đến ruộng hái."
Trương Phóng Viễn khóe miệng nở nụ cười, lúc cha mẹ hắn khi còn sống một nhà Tứ bá đối xử với hắn tốt nhất.
Hắn ra ngoài đi lang thang, Tứ bá không ít lần nhéo lỗ tai mắng hắn, đáng tiếc hắn nghe không lọt, còn ẩu đả xúc phạm người, làm cho Tứ bá tức giận xong sau đó hắn ở trong thành cả ngày không về nhà. Tứ bá cũng tìm không thấy hắn, chờ một năm kia lúc hắn trở về trong thôn, hắn mới biết được Tứ bá lên núi bị thương chân, bệnh phong đòn gánh, đã mất.
Tứ bá nướng hận hắn, đóng cửa không gặp, Hiểu Mậu sau đó cũng gả xa đến nơi khác.
Chuyện này luôn là điều trong lòng hắn hối hận nhất.
Ngẩng đầu nhìn tiểu ca nhi còn chưa lớn, ánh mắt không khỏi nhu hoà, sờ đầu nó một cái, cười nói: "Cha ngươi không giận ta?
Cách đây không lâu hắn chạy vào trong thành, lúc sắp đi hắn còn cùng Tứ bá cãi lộn ầm ĩ một trận, hôm nay còn kêu Hiểu Mậu đưa rau cải đến, xem ra là đã bớt giận.
Hiểu Mậu mím môi một cái, cha nó ở nhà mắng đường ca nhiều lần nhưng đâu phải là thật sự hận người này đâu, muốn hận thật cũng sẽ không thường xuyên treo ở trên miệng nói: "Cha hiểu rõ đường ca nhất, làm sao giận ngươi được."
Trương Phóng Viễn cười một tiếng: "Ngươi thế nhưng càng ngày càng biết nói chuyện. Tối nay ở nhà ăn cái gì? "
Hiểu Mậu suy nghĩ một chút: "Nói hôm nay trời mưa không có việc gì để làm, muốn làm bánh nướng áp chảo ăn. "
" Tốt như vậy, cũng qua cọ cái bánh ăn." Trương Phóng Viễn kêu Hiểu Mậu vào nhà, ngẩng đầu nhìn cái đầu heo hun khói duy nhất treo trên bếp, lấy một chiếc ghế đẩu leo lên lấy xuống: "Cũng không biết đầu heo này thịt có bị hư không, cầm về nhà ngươi xem thử một chút. "
Trương Phóng Viễn đội nón lá, xách đầu heo liền cùng Hiểu Mậu đi đến nhà Tứ bá hắn Trương Thế Thành.
" Phóng Viễn lại đây."
Hà thị đang ở dưới mái hiên rửa củ cà rốt, ngẩng đầu liền thấy một lớn một nhỏ trước sau đi vào trong sân, nàng vội vàng lau tay, cười đứng dậy đón người.
Trương Phóng Viễn gọi người: "Tứ bá nướng."
Hắn thuận tay đem đầu heo trong tay đưa cho phụ nhân, ngẩng đầu nhìn vào trong phòng một cái: " Tứ bá có ở nhà không? "
"Ở trong phòng đấy. "Hà thị cũng không khách khí với Trương Phóng Viễn, trực tiếp nhận lấy đầu heo, khoé mắt có ý cười: "Ta làm cho các ngươi hai món hầm, buổi tối trời mưa vừa vặn có đồ nhắm để uống rượu. "
Người ở bên trong dường như đang nghiêm túc nghe lén, cách một cái tường thanh âm không lớn, nói: " Trả lại đồ nhắm cho hắn, uống ở trong thành chưa đủ hay sao còn muốn về nhà uống!"
Hai người cùng nhìn về phía trong phòng, Trương Phóng Viễn cùng hắn Tứ bá nướng trao đổi ánh mắt, sau đó nhấc chân vào phòng.
Ngồi trên chiếc ghế đệm ở gian giữa là một người nam nhân trung niên nước da vàng ố, có lẽ thường xuyên lo lắng về cuộc sống, giữa hai lông mày đã có nếp nhăn sâu. Tứ bá của Trương Phóng Viễn tuổi tác không coi là lớn, cũng mới có hơn ba mươi lăm một chút nhưng người nông dân trông già hơn và trông như đã bốn mươi rồi.
Gương mặt nam nhân hơi doạ người, thân hình hoàn toàn không cường tráng cao lớn bằng Trương Phóng Viễn nhưng đã trải qua mấy chục năm gió sương mưa tuyết, khí thế lại có thể đè người.
" Tứ bá. "
" Ngươi còn biết đường trở về, ta cho là ngươi say chết ở trong thành, ăn tết cũng không về nhà."
Trương Thế Thành đã rất nhiều tháng không gặp Trương Phóng Viễn, sau khi cha mẹ hắn mất, tính cách tiểu tử này trở nên rất cổ quái, trước kia thích nhất là tới nhà bọn họ, sau này nhiễm một vài thói xấu không ra hồn, ở trong thành lăn lộn làm bậy, đừng nói là đến nhà bọn họ, thời gian ở lại trong thôn cũng ít.
Người không dễ gặp hôm nay lại chủ động đến đây, ông cũng muốn hoà hoãn một chút để nói chuyện, không nghĩ đến vừa mở miệng lại sặc người.
Trương Phóng Viễn cũng không tức giận, mặt dày ngồi ở một bên, anh hùng không nhắc tới bản lĩnh ngày xưa, cũng không đáp lại những lời giận dữ của Tứ bá, chọn những lời mà trưởng bối thích nghe nói: "Hôm qua ta nhờ thím Cam làm mai cho ta."
" Ta đã nghe bá nương ngươi nói." Trương Thế Thành cũng là nghe được chuyện này mới biết được hắn đã về thôn, hôm nay kêu Hiểu Mậu đi đưa ít đồ: " Bá nương ngươi ở Hồ gia tránh mưa, đúng lúc đụng phải bà mối Cam đến gia đình kia làm mai. "
Nam nhân đến tuổi lập gia đình liền thành vấn đề trong lòng trưởng bối, Trương Phóng Viễn đi mời bà mai, đó chính là biểu hiện muốn yên ổn, Trương Thế Thành nghe được tin tức này trong lòng liền thật cao hứng.
Trương Phóng Viễn cũng có hứng thú: "Hồ gia mà thím Cam nói có phải ở đầu đông thôn dưới cây hòe lớn? "
Trương Thế Thành thấy trong mắt cháu có ánh sáng, trong lòng lại thở dài. Hôm nay bà mối đến Hồ gia làm mai, ban đầu không có nói là Trương Phóng Viễn cầu hôn thì rất nhiệt tình trò chuyện với nhau, chờ bà mối nói ra là người nào cầu hôn thì lập tức không muốn gặp nhau, còn làm trò trước mặt Hà thị nói một đống lời khó nghe cay nghiệt.
" Nữ tử ca nhi Hồ gia chúng ta còn chưa có thảm đến nổi phải gả cho tên du côn về làm vợ hay phu lang, Trương Phóng Viễn kia là người có thể sống chung sao?"
" Trên không có cha mẹ trông nom, dưới lại là một kẻ không ra hồn, bà mối Cam ngươi cho rằng Hồ gia chúng ta dễ gạt sao? Hồ gia chúng ta cũng không bạc đãi ngươi, nay nói đến loại này cầu hôn, coi thường họ Hồ của chúng ta như vậy sao?"
" Ta muốn nói là con cái nhà ai gả qua đều là mạng xui xẻo, Trương Phóng Viễn này cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt mới chạy tới nhà chúng ta làm mai vậy?"
Hà thị nghe xong, mặt ngượng đỏ ửng, mưa cũng không tránh liền trực tiếp dầm mưa về.
Trương Thế Thành tự nhiên sẽ không đem những lời khó nghe này nói cho cháu trai, ông nói rất uyển chuyển, đả kích Trương Phóng Viễn không dễ nổi lên tâm tư đứng đắn: "Cũng không phải nói Hồ gia liền có người tuổi tác thích hợp cưới hỏi, đều phải đến gặp mặt trước, dù sao cũng phải hai bên đều có ý đó. mới được."
Trương Phóng Viễn nhìn thần sắc Tứ bá hắn ngưng trọng cũng biết nói chuyện không vui vẻ lắm, hắn cũng ít nhiều biết được giá thị trường của mình.
Làm mai chuyện này nói đơn giản cũng đơn giản, giống như thư sinh Phí gia, chỉ cần nhà họ mở cửa cho bà mối, chắc chắn cô nương tiểu ca nhi sẽ nhờ bà mối đến nhà họ hỏi thăm, nhà thư sinh đồng ý hôn sự là được. Nhưng nói khó cũng khó, giống như hắn, còn phải nhờ bà mai đi tìm từng nhà xem ai chịu, bị người ta âm dương quái khí chửi rủa là chuyện nhỏ, quá đáng hơn còn có thể bị người ta đuổi ra ngoài.
" Ngươi cũng đừng có gấp, Nhị bá nương của ngươi biết chuyện này liền đưa qua một giỏ trứng gà đi cầu bà mối Cam, nhất định có thể nói chuyện thoả đáng, phiền toái có lẽ là so với nhà khác phiền toái chút nhưng ngươi cũng đã hai mươi tuổi, đã lăn lộn đùa bỡn thì cũng đừng trách các hương thân nói chuyện khó nghe, ở đời dù sao cũng phải chịu trách nhiệm vì chuyện mình đã làm."
Trương Phóng Viễn gật đầu: "Ta biết. "
Trương Thế Thành thấy hắn hôm nay chân thành hiếm có, càng dịu giọng hơn nói: " Nếu là người tốt, cho nhiều chút lễ vật đám hỏi cũng không sao, Tứ bá không có con trai không lo lễ vật đám hỏi ngươi cũng biết, nếu như trong tay eo hẹp Tứ bá nghĩ cách cho ngươi. Nếu như trong thôn thực sự tìm không được, dù cho xa một chút tìm ở thôn khác cũng không việc gì, này vợ hay phu lang cũng không thể tuỳ ý tìm tạm, đây là chuyện cả đời, chỉ cần ngươi sau này ổn định, sẽ không tệ hơn bất kỳ nam nhân nào trong thôn."
Trương Phóng Viễn trong lòng nóng lên, chậm rãi hít vào một hơi thật dài, đáp một tiếng.
Ăn cơm tối, Hà thị đem thịt đầu heo còn dư lại đưa cho Trương Phóng Viễn để hắn mang về nhà ăn, Trương Phóng Viễn đâu phải không biết xấu hổ mà cầm lấy lại đưa qua, hai bên tranh chấp không ngừng, vẫn là Trương Thế Thành nói: " Hắn không lấy cũng được, hai ngày nữa lại qua đây ăn cơm."
Trương Phóng Viễn cười đáp một tiếng.
Hai ngày sau, Trương Phóng Viễn đang ở trong sân đốt than củi, bà mối Cam lại đến cửa.
YOU ARE READING
Trọng sinh cưới đối chiếu tổ làm phu lang
General FictionTrọng sinh cưới đối chiếu tổ làm phu lang Hán Việt: Trọng sinh thú liễu đối chiếu tổ tố phu lang Tác giả: Đảo Lí Thiên Hạ Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: Chương 140 phiên ngoại 9 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , T...