" Rốt cuộc khi nào người mới tỉnh vậy?"
Trương Phóng Viễn một vòng lại một vòng đi vào trong phòng canh chừng, mỗi lần vào phòng Hứa Hoà đều còn ngủ, may mà hiện tại thân thể đã không còn phát sốt, chỉ là người còn không tỉnh. Cũng không trách hắn luống cuống, Hứa Hòa rất ít khi bám giường, cho dù bám giường thì cậu cũng sẽ tỉnh, giấc ngủ này giống như ngất đi vậy, nếu không phải đại phu đã xem bệnh, hắn đã muốn nhảy dựng.
Hôm qua mưa cả đêm, tới gần giờ ngọ mây đen mới tản ra, bên ngoài một luồng không khí nước mưa, hôm qua nước trong sông tăng cao, làm hai khối đất trồng hoa màu gần sông chìm ngập. Nước sống tăng cao liền xuất hiện kiến nước, cánh trong suốt đều ướt nước, còn không bay được, khắp nơi đều có.
Gió lớn lại thêm mưa lớn, rất nhiều nhà trong thôn đều bị hư hại, có thể là sụp mái hiên sau nhà, hoặc là nóc nhà rỉ nước, gian phòng long lanh giống như rèm nước.
Tóm lại sáng sớm toàn thôn chính là náo loạn, hoặc là vội vàng tu sửa nhà, hoặc là vội vàng đội nón lá đi ra cửa kiểm tra ruộng hoa màu. Trương Phóng Viễn cũng là sáng sớm liền cưỡi ngựa phóng đi vào thành, bà con trong thôn đi ngang qua còn tưởng rằng nhà hắn cũng gặp tai hoạ.
Hiện tại hắn nên đến nhà chú bác nhìn một chút xem có bị hư hại hay không, nhưng tim lại cột ở trên người Hứa Hòa, chỗ nào hắn cũng không muốn đi.
Đừng nói là tự mình đi ra ngoài, chính là có người tới kêu, hắn cũng không nhúc nhích.
" Đừng nóng, đại phu cũng đã nói không có chuyện gì, cần phải từ từ sẽ tỉnh."
Hứa Hòa mơ hồ nghe thấy ngoài phòng có giọng nói, cổ họng khô dữ dội, giống như muốn bốc khói vậy, cậu theo bản năng há miệng, cho rằng hít vào trong miệng vài hơi sẽ dễ chịu hơn chút, không ngờ lại khó chịu như nhau. Đôi mắt còn không mở ra được, nhíu mày hô câu nước.
Chỉ nghe âm thanh chén sành va chạm ở một bên, cậu rốt cuộc mở mắt. Vừa mở mắt liền thấy bên cạnh có bóng người cao lớn đang ngồi, ngực còn phập phòng nhanh chóng, giống như là mới từ bên ngoài nhà nhảy vào.
Lúc này đang bưng chén thuốc dùng cái muỗng múc nước thuốc muốn đút tới, dường như vừa nghe thấy cậu nói, vội vàng đến trước tủ đầu giường đổi nước cháo, kết quả quá gấp mà suýt nữa đem hai cái chén đụng rớt.
Luống cuống tay chân lại vội vàng thu thập. Một lúc sau mới đưa cái muỗng tới, lúc này mới phát hiện cậu còn đang nằm. sao đút cháo được, vội vàng buông chén xuống, cẩn thẩn che chở eo Hứa Hoà đem người ôm ngồi dậy dựa vào mình.
Hứa Hòa bật cười: " Sao lại đần như vậy a?"
Lời thốt ra khỏi miệng, cậu mới phát giác giọng mình khàn khàn không ra tiếng.
Trương Phóng Viễn thấy cậu đã có thể nói chuyện, thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn đã đổi bát, múc một thìa cháo loãng đưa qua: " Há miệng ăn chút gì đi, ngươi đã ngủ từ đêm qua đến hơn nửa ngày hôm nay rồi."
Hứa Hòa trước tiên ăn miếng cháo, lại nhíu mày: "Sao lại như vậy?"
Chợt khoé miệng Trương Phóng Viễn lại nhếch lên không cách nào kìm được muốn cười, bên dưới khoé mắt gồ lên, cười ngây ngô càng giống như tên ngốc to con.
" Sáng nay ta thức dậy vốn là muốn ra mở sạp, thấy sắc mặt ngươi đỏ bừng, cả người nóng đến lợi hại, vội vàng đi mời đại phu tới."
Hứa Hòa bèn nói là cảm thấy mơ màng trầm trầm, vốn là thật sự bị bệnh phát sốt, hiện tại thân thể giống như đêm qua rơi vào trong nước rồi được vớt lên vậy, cả người đều có chút yếu ớt, tay chân mất sức khiến cho không có sức lực.
Thấy Trương Phóng Viễn như vậy, thanh âm cậu có chút bực bội, giống như là mình bị bệnh bởi vì không nghe lời tham lạnh mới bị bệnh vậy: " Ta đã như vậy, ngươi còn cười được."
Trương Phóng Viễn đâu chỉ là muốn cười, hắn còn muốn sáp đến hôn Hứa Hòa hai cái: " Đại phu đến xem mạch, ngươi là bị bệnh phát sốt, mà còn mang thai."
Hứa Hòa chợt ngơ ngẩn, ngay cả động tác ăn cháo cũng dừng lại, không thể tin được hỏi lại lần nữa: " Đại phu nói cái gì?"
" Nói ngươi có thai rồi! Hơn một tháng!"
Trương Phóng Viễn lộ ra cái răng nanh trắng tinh, kiên nhẫn nói lại một lần nữa, mặt mày hớn hở.
" Làm sao biết được? Có phải kiểm tra sai rồi hay không?"
" Ta chính là mời đại phu của Thần Thảo Đường, người ta đến cả hỉ mạch cũng không nhìn ra được sao. Chính là mấy ngày nay ngươi quá vất vả lo âu, bản thân chưa có chú ý thân thể nhiều, lúc này mới ngã bệnh."
Trương Thế Nguyệt vào nhà đến xem Hứa Hoà một cái, trong mắt cũng là đầy ý cười: " Đúng vậy. Ca nhi mang thai vốn cũng không giống như cô nương dễ nhìn ra như vậy, phản ứng của ngươi không lớn, đoán chừng cũng không suy nghĩ đến việc này."
Hứa Hòa hậu tri hậu giác sờ cái bụng bằng phẳng của mình, đã tăng thêm một vòng thịt nhỏ, bởi vì so với lúc trước thì mình đã có da có thịt hơn, cũng không riêng gì bụng, ngay cả trên mặt trên thân thể đều tăng thêm, cậu cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng tỉ mỉ nói tới, vẫn là có chút triệu chứng, lúc nào cũng không thoải mái, tức ngực và khó thở.
Trương Phóng Viễn nhìn người đang cúi đầu nhìn bụng mình, ánh mắt đảo tới đảo lui cũng không biết đang suy nghĩ gì, để chén cháo xuống bưng thuốc tới: " Cái này uống, hôm nay đại phu kê đơn. Ngươi phải nghỉ ngơi hai ngày dưỡng bệnh cho khỏe."
" Nhưng mà bên chỗ lều trà..." Cậu thấy Trương Thế Nguyệt đều trở về.
" Thân thể và đứa nhỏ quan trọng hay là buôn bán quan trọng a? Bên lều trà không có chuyện gì, trong thôn đang lộn xộn, bên kia đóng cửa tiệm một ngày đi." Trương Phóng Viễn đã sắp xếp mọi thứ, cả trái tim đều cột ở trên người vợ và đứa nhỏ.
Hứa Hòa suy nghĩ một chút cũng đúng, thân thể cậu bây giờ có chút yếu, ba tháng đầu mang thai còn chưa ổn định, không thể qua loa, còn phải hết lòng theo dõi mới được.
Cậu cảm thấy thật thần kì, rõ ràng hôm qua thân thể không thoải mái đã ngủ từ sớm, một giấc ngủ dậy vậy mà tin vui đã tới rồi. Trong lòng có chút phản ứng không kịp, được Trương Phóng Viễn lần nữa đỡ nằm xuống tinh thần vẫn còn lơ lửng.
Trương Phóng Viễn cẩn thận đắp thêm cho Hứa Hoà một lớp chăn mỏng, sau cơn mưa gió thổi vẫn còn có chút lạnh.
" Ngươi tỉnh rồi tim ta liền trở về vị trí cũ, hôm qua mưa to khắp nơi đều đang kiểm tra và tu sửa, ta phải đến bên chỗ Tứ bá xem một chút, ngươi thành thật ở trong phòng nghỉ ngơi nhé."
Hứa Hòa ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Trương Phóng Viễn ra ngoài, vốn là trong lòng sốt ruột nhìn cảnh tượng bừa bộn sau cơn mưa lớn, hắn vẫn cứ là nhìn ra một chút thoải mái, cảm thấy sau cơn mưa không khí đặc biệt mát mẻ.
Nhìn gốc cây kim quế trong sân chịu đựng một đêm, hoa nở bị rụng rất nhiều, nhưng lá cây lại rụng không nhiều. Hắn đi qua ngồi xổm xới chút đất, lại lấy trong phòng bếp hai vỏ trứng gà vỡ cầm tới trải xuống đất: " Phải sống tốt, lúc con ta có thể chạy, vừa lúc treo lên cây hoa quế lắc lư."
" Bên phía ngươi như thế nào? Có bị thổi ngã dột mưa không?"
Lúc Trương Phóng Viễn đến nhà Trương Thế Viễn, từ xa đã thấy Tứ bá hắn leo đến trên nóc nhà, hôm qua có nhánh cây bị sét đánh gãy rơi trên nóc nhà, nóc nhà lá bị đâm lủng hai cái lỗ, ban đêm liên tục dột nước.
Đầu tiên là dùng chậu hứng, mưa lớn, một hồi đã đầy nước, lại đổi thành thùng, lúc này mới kéo dài đến trời sáng.
Thật ra thì không chỉ là nhà Trương Thế Thành, nhà của nhiều người trong thôn cũng vậy. Trong nhà Trương Phóng Viễn cũng chỉ có phòng ngủ là an toàn, ban đầu khi xây nhà đã đem phòng ngủ xây cẩn thận, nếu không như cũ đừng mơ ngủ ngon. Nhà chính và các phòng bên cạnh đã dột nước, chẳng qua không phải rất dữ dội, buổi sáng hắn đã sửa chữa tốt rồi.
Trương Phóng Viễn chắp tay sau lưng lắc đầu một cái.
" Ngươi cười ngây ngô cái gì ? Ngươi có biết hoa màu trong ruộng đã bị đạp hỏng bao nhiêu a, ta thậm chí nhìn thấy mấy gia đình khóc lóc chạy qua. Đến lúc đó ngươi như này có người sẽ nói ngươi cười trên sự đau khổ của người khác, bản thân thì không trồng hoa màu."
" Rõ ràng đến vậy sao?" Trương Phóng Viễn sờ sờ mặt, lại nói: " Trong nhà tuy rằng không trồng hoa màu nhưng mà cũng trồng rau cải. Buổi sáng nhị cô có đi xem một chút, cây hành sinh trưởng tốt toàn bộ đều bị đánh ngã."
" Ngươi đây là chút việc nhỏ không tính là chuyện gì."
Trương Phóng Viễn leo lên nóc nhà đến giúp đỡ Tứ bá hắn đang một lòng lo lắng, không nhịn được nói: " Trong nhà có chuyện vui."
" Có thể có chuyện vui gì a."
Trương Phóng Viễn không trả lời, chỉ lo cười. Trương Thế Thành ngừng tay, nhìn tên ngốc này một lúc lâu duỗi ngón trỏ chỉ Trương Phóng Viễn: " Có!"
" Ừm?"
" Tốt tốt tốt, đúng là chuyện tốt mà!" Trương Thế Thành phản ứng lại, lập tức cao hứng theo: " Đợi ngày mai... Không đợi ngày mai, buổi chiều trễ một chút liền đến trước mộ cha mẹ ngươi dâng nén hương đi, cha mẹ ngươi ở trên trời có linh thiêng cũng nên yên tâm."
Toàn bộ người trong thôn đều giống như cây bắp bị ngâm qua nước mưa không phơi khô mốc meo hầm hầm, chỉ có mình Trương Phóng Viễn là vui vẻ.
Cũng không vào trong thành mở sạp buôn bán, trở về xách thùng gỗ lưới đánh cá đến bờ sông bắt cá sau con mưa lớn nước dâng lên.
Nước lên trong sông dễ dàng bắt được cá, nếu không phải mưa xối nước phá hoại hoa màu trong nhà, trên bờ sông người đến bắt cá cũng nhiều. Lúc này lại để cho một mình người rãnh rỗi là Trương Phóng Viễn hưởng lợi, xách một thùng lại một thùng toàn là cá về nhà.
Này thì thôi đi, còn ở trong thôn tìm mua gà già ném ở trong sân. Mỗi lần tới giờ trở về ăn cơm đi ngang qua cửa nhà đều là mùi thịt thơm, hôm nay là canh xương thơm ngon, ngày mai lại là đậu hủ cá diếc...
Người trong thôn ồn ào không rõ là gia đình này gặp vận may gì mà phát tài, trái lại những phụ nhân phu lang có mắt nhìn lập tức đoán ra, đây là trong nhà sắp có đứa nhỏ rồi.
Hứa Hòa ở trong phòng được bồi dưỡng hai ba ngày thì bệnh đã hoàn toàn khỏi không còn dấu vết, mỗi ngày thích ăn uống, cậu cảm thấy là mình cũng đã mập lên.
Ngày hôm đó thân thể cậu đã khoẻ hoàn toàn, đem Trương Phóng Viễn đuổi đi tìm mua gia súc, cuối cùng mới cho ra khỏi cửa, mẹ cậu lại giống như canh thời cơ vội vàng tới cửa.
" Ôi ôi, xem một chút trong sân này nhiều gà mẹ như vậy, nhất định là bỏ không ít tiền ra mua. Cũng không đẻ trứng a, nam nhân mua đồ liền sẽ không lựa chọn."
Lưu Hương Lan vào cửa liền bị tiếng gà kêu đầy sân hấp dẫn tầm mắt, nàng bĩu môi trêu chọc một hồi, lúc này mới đưa con gà mái xách theo trên tay ném ở trong sân: " Trước kia người còn ở nhà đã nuôi, bây giờ ném cho ngươi ở bên này nuôi, chờ khi đứa nhỏ ra đời ở cữ ăn thì vừa lúc."
Ngoài ra, còn có một giỏ trứng gà.
Hứa Hòa mi tâm khẽ động, người vắt cổ chày ra nước mà cũng bỏ ra nhiều như vậy. Đúng là lần đầu tiên, xem ra lời mà dì đã nói lúc trước mẹ cậu vẫn là nghe lọt tai.
" Giỏ trứng gà này ngươi đưa cho nhị tỷ đi, khoảng thời gian trước nhìn thấy nàng gầy đi không ít." Gà thì cậu giữ lại.
Lưu Hương Lan bắt chân ngồi ở Trương gia, sau khi Hứa Hòa thành thân đây vẫn là lần đầu tiên nàng tới bên này: " Cũng tốt, Phí gia được triều đình ban thưởng, vốn là hi vọng mấy mẫu ruộng tốt kia sản xuất ra lương thực, nhưng lúc này bị cơn mưa lớn kia phá hỏng hơn phân nửa rồi."
" Ai, nếu như trong bụng nhị tỷ ngươi cũng giống như ngươi sớm một chút mang thai, cũng không cần mệt nhọc như vậy. Đáng tiếc Phí Liêm một tháng mới trở về hai ba lần như vậy, hơn nữa... " Thư sinh yếu đuối, nhìn một cái cũng không phải là đặc biệt có thể làm*.
* Làm ở đây là sinh hoạt vợ chồng í , mẹ của bé Hoà có hơi chê năng lực của " anh rể " xíu =)))
Nói xong, lại thở dài.
Hứa Hòa cũng không nói thêm gì, loại chuyện này phải xem duyên phận, có gấp cũng không gấp được.
Lưu Hương Lan lẩm bẩm nói một tràng, đầu tiên là nói cậu bảo Trương Phóng Viễn tiết kiệm một chút, mang thai đứa nhỏ mua một đồng đồ nhiều như vậy, coi chừng đem đứa nhỏ nuôi quá lớn khó sinh. Một hồi lại nói cậu để choTrương Thế Nguyệt làm việc, đã là ở nhà ăn chùa uống chùa nên làm nhiều việc hơn.
Hứa Hòa nghe đến lỗ tai lùng bùng: " Buổi trưa ăn cá, ta chuẩn bị nấu cơm, đồ tể chắc sắp trở lại, mẹ có muốn ở lại ăn cơm rồi mới về không?"
Lưu Hương Lan nghe câu đầu rất động tâm, lại nghe Trương Phóng Viễn sắp về, liền nói: " Được rồi, ta còn phải trở về nấu cơm cho cha ngươi, trong nhà còn một đống việc. Không phải nói đồ tể bắt được không ít cá sao, ta lấy một con trở về cho cha ngươi ăn."Lời editor: Có baby rồi , hú hú * tung bông*
YOU ARE READING
Trọng sinh cưới đối chiếu tổ làm phu lang
Narrativa generaleTrọng sinh cưới đối chiếu tổ làm phu lang Hán Việt: Trọng sinh thú liễu đối chiếu tổ tố phu lang Tác giả: Đảo Lí Thiên Hạ Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: Chương 140 phiên ngoại 9 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , T...