Chương 70

4 1 0
                                    

Trương Phóng Viễn xoa xoa tay, nịnh hót đi trở lại bên cạnh Hứa Hòa: " Ta đâu có theo đuổi nàng ta là muốn đuổi theo mắng nàng một trận."

Hứa Hòa chỉnh lý lại tủ tiền: " Ngươi biết nàng nói gì sao?"

" Lão nương môn kia ghi hận ta lúc trước bán hương lộ hố nàng một đường, lúc này tìm tới cửa chính là muốn báo thù, nhất định sẽ không nói ra được lời gì tốt."

Hứa Hòa nhẹ nhíu mày, cũng không trách làm người trong hoa lầu nhớ nhung hắn cảm thấy hắn là một quái nhân, suy nghĩ trong đầu quả thực là không thể dùng nam nhân bình thường tới tham khảo phán xét.

" Ngươi yên tâm đi, ta ngay cả chút nhãn lực này cũng không có thì còn nói gì, ta cũng sẽ không để ở trong lòng đâu. Tiểu thư tốt vô cùng, cũng không nói thêm cái gì."

Trương Phóng Viễn nửa tin nửa ngờ nhướng mày: " Ngươi liền như vậy tin ta?"

" Nhìn tình huống rồi quyết định."

Trương Phóng Viễn cười thật lớn.

Sau cuối thu rất nhanh liền lập đông, cửa hàng đã mở cửa cả quý, hắn lấy tiền chuẩn bị đi đưa tiền thuê cho quý tiếp theo, không ngờ chủ nhà tự mình đến cửa, lấy chút bàn chãi đánh răng và bột đánh răng, trừ đi một phần tiền thuê.

Hứa Hòa kiểm kê khoản mục, làm việc ba tháng, mức hàng bán ra của cửa hàng kinh người, cầm ra sổ sách kiểm tra kỹ càng và tính toàn, lại kiếm hơn một trăm năm mươi lượng, đây là trừ đi phí tổn thu vào, cho dù hồi lại năm mươi lượng đã tốn lúc khai trương ra, ba tháng này vẫn kiếm bảy mươi lượng.

Cái này so với phát tài làm cho cậu vững bụng vui vẻ hơn.
Vốn là còn có chút đau lòng vì thoáng cái lại đưa ra ngoài hơn hai mươi lượng tiền thuê, nhưng thấy khoảng lợi nhuận lớn này, trong lòng vẫn là phơi phới. Cho dù biết là tháng này chiếm được chỗ hời nhờ mới khai trương nên buôn bán tốt như vậy, sau ba tháng có thể sẽ không kiếm được nhiều như vậy nữa. Nhưng cậu vẫn cảm thấy hai người bọn họ đáng được khen thưởng.

Vì vậy sáng nay lại kiên quyết hơn một chút, hào phóng chi chút tiền cho Trương Phóng Viễn ở chợ thịt mua mấy cân thịt dê và nội tạng dê, hai vợ chồng đóng cửa hàng sớm rồi đi về nhà.

Sau khi khai trương buôn bán mấy ngày này cũng bận rộn, mỗi ngày đi sớm về muộn, sau khi đến cửa hàng thì ở chỗ này trông coi, thong thả cũng không bận rộn.

Nhưng vì thế lại làm chậm trễ thời gian làm những việc khác, trái lại mỗi ngày Trương Phóng Viễn chạy đi chỗ này chỗ kia, Hứa Hòa thì ở trong cửa hàng trông coi.

Lập đông chứng tỏ đã bước vào một mùa khác, hai vợ chồng liền thống nhất quyết định đóng cửa sớm hơn một giờ, về nhà thật sớm làm một nồi lẩu thịt dê nóng hổi ăn, Hứa Hòa cũng đã thật lâu không có xuống bếp nấu nướng, vẫn rất ngứa tay.

Hai người ngồi trên xe ngựa, Hứa Hòa liếc nhìn thịt dê đựng trong giỏ thịt có được hay không, trái lại cũng rất yên tâm, Trương Phóng Viễn cái khác không chú ý, nhưng mà với nguyên liệu nấu ăn lại chọn rất kỹ càng.

" Sao chỉ mua thịt, ngươi không mua rượu uống à ?"

Trương Phóng Viễn cười nói: " Trong lều trà không phải có bán ít rượu à, lấy của nhà mình uống là được."

Hứa Hòa đem giỏ đặt ở phía sau xe ba gác: " Thấy ngươi uống ít rượu, hôm nay cũng có thể mua nhiều rượu một chút để uống."

" Hứa lão bản hôm nau sao lại hào phóng như vậy ?" Trương Phóng Viễn cười nói:  " Tích góp nhiều thêm chút tiền, sau này trực tiếp uống rượu Dương Cao*."

* 羊羔 ( yánggāo ) : rượu Dương Cao (loại rượu nổi tiếng ở Phần Châu thời xưa, nay thuộc tỉnh SơnTây, Trung Quốc)

Hai người hướng về tương lai sau này, trên mặt đều nở nụ cười.

Sau khi lập đông gió thổi vù vù, tiểu Hắc không có kéo hàng nặng nên chạy nhanh, gió thổi lên mặt đã mất đi hết hương xuân, cũng không còn là cái mát mùa hè, càng nhiều hơn chính là cực lạnh, giống như dao nhỏ cạo lên mặt vậy.

Trương Phóng Viễn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hứa Hòa, thấy mặt cậu đều bị gió thổi đỏ, bộ dáng giống như lúc ban đầu bọn họ còn chưa có thành thân, chẳng qua hôm đó là bệnh thương hàn, hôm nay là đang mang thai.

Hồi đó nghiễm nhiên chính là thiếu niên vừa đáng thương lại quật cường.

Hắn đưa tay nắm lấy tay Hứa Hòa, quả nhiên lạnh như băng, hắn đem tayy bọc ở trong lòng bàn tay mình: " Bây giờ càng ngày càng lạnh hơn, hôm nay ta thấy đã có cửa hàng đang đốt chậu than sưởi ấm rồi. Ở cửa hàng khá tốt, không cảm thấy lạnh lắm, lúc này ngồi xe ba gác về nhà gió thổi sợ là dễ bị cảm lạnh."

" Dứt khoát mua một chiếc xe ngựa đi, chúng ta có ngựa rồi, chỉ cần đem xe ba gác đổi thành buồng xe ngựa là được."

Trương Phóng Viễn nghĩ tới những chiếc xe ngựa phong cách tây một cái so với một cái càng xinh đẹp hơn ở trong thành, mùa hè là kiểu làm bằng gỗ và kèm theo vải mỏn thông gió, mùa đông thì được bọc lại giống như một căn phòng nhỏ vậy ấm áp và an toàn.

Cũng không riêng gia đình giàu có ưa chuộng khen ngợi, càng quan trọng hơn đúng là so với bọn họ cái loại xe ngựa hoàn toàn mở này càng thích hợp chở ngươi hơn một chút.

Hứa Hòa còn chưa có ngồi qua buồng xe ngựa, tuy là bọn họ cũng là con ngựa kéo xe, nhưng cũng không phải là cái loại xe ngựa đó ở trong thành, chính xác mà nói nên gọi là xe ngựa ba gác, không chỉ chênh lệch khoảng một hai cấp bậc đâu.

" Cũng tốt, có thể che mưa che gió, đông xuân đều dùng tốt, chuẩn bị sẵn cũng không tính là phung phí tiền. Sau này kéo hàng liền đổi xe ba gác, bình thường người ngồi đổi thành xe ngựa."

Trương Phóng Viễn lên tiếng đáp lại: " Vậy qua hai ngày nữa ta liền đến cửa hàng bán ngựa xem một chút, tiểu Hắc của chúng ta trẻ tuổi cường tráng, nếu như tìm được ngựa cái thích hợp, cũng có thể phối giống."

" Theo ý ngươi."

Trương Phóng Viễn nhìn đích Hứa Hòa, suy nghĩ một chút vẫn là nói: " Ta thấy bụng ngươi càng ngày càng lớn, bây giờ cứ đi sớm về trễ cũng là mệt nhọc, tuy nói gia đình trong thôn có tiểu ca nhi phụ nhân mang thai không chú ý bằng với người trong thành, nhưng vẫn là phải cẩn thận một chút. Nếu không người liền ở nhà dưỡng thai thật tốt, không cần mỗi ngày đều vào trong thành bận tâm cửa hàng."

Hứa Hòa nghe vậy liền đặt lòng bàn tay lên bụng mình, cậu khẽ cau mày, đứa nhỏ lớn lên, cậu càng ngày càng cảm nhận được có sinh mệnh ở trong bụng mình, đứa nhỏ càng thường xuyên đá cậu hơn.

Tuy rằng trong lòng cậu nhớ nhung việc làm ăn trong thành, nhưng cũng hiểu được trước mắt cái gì là quan trọng nhất.

Cậu tính toán một chút, mùa xuân năm sau đứa trẻ liền ra đời, đến lúc đó tất cả cũng ổn thỏa rồi, lại tiếp tục buôn bán cũng không cần phải lo lắng nữa: " Được, ta nghe ngươi."

Trương Phóng Viễn nghe vậy không khỏi nắm chặc tay Hứa Hòa một chút, hắn đã sớm muốn nói chuyện này từ lâu, nhưng mà sợ cậu nghe xong lại nghi ngờ, liên tục ngăn cản không nói, hôm nay nói ra thấy cậu đồng ý sảng khoái cũng không có không vui liền an tâm.

Hai vợ chồng đi đến lều trà làm cơm, bên đó thức ăn gì cũng có, làm lẩu chính là muốn nhiều thức ăn nhúng vào ăn mới ngon.

Trương Thế Nguyệt và Hà thị ở lều trà, hai đứa bé vẫn còn đi học ở trường học trong thôn, Trương Phóng Viễn đem Hứa Hòa đưa đến lều trà đợi một chốc rồi trở về trong thôn đón Tứ bá hắn còn có hai đứa bé cùng nhau ăn cơm tối. Bên này
Ba người nhiều tay làm việc rất nhanh, chờ Trương Phóng Viễn đón người trở lại, vừa kịp lúc ăn cơm.

" Năm nay lập đông còn không xem như lạnh lắm, nếu nhiều năm liên tục như vậy là rất tốt, sợ nhất chính là lạnh."

Lều trà vào thời điểm này đã sớm không còn buôn bán gì, ba người vừa vặn bắt đầu làm cơm tối.

Hà thị ở trước bếp rửa thức ăn nhúng lẩu, đều là đồ tươi trong ruộng, có đậu hà lan, cải thìa nhỏ, củ cà rốt, quả bí đao, còn có mấy viên măng đông nhỏ mọc sớm. Buổi tối ăn xong, tất cả mọi người đều rất cao hứng, lại càng bắt đầu hứng thú tán dóc một chút.

Trương Thế Nguyệt phụ trách xử lý nội tạng dê, thái mỏng thịt dê, nàng cũng tiếp lời nói: " Còn không phải sao, quá lạnh thì chi tiêu sẽ nhiều hơn so với mùa đông ấm áp rất nhiều. Lại còn phải chuẩn bị đệm dày, quần áo dày, than cũng đốt nhiều hơn so với lúc trước, trời tối càng sớm, mỗi ngày tuyết rơi dày đặc cũng không có cách nào đi ra ngoài làm việc, cả ngày bực bội ở trong phòng a, tiền đèn dầu cũng quá chừng."

" Đúng vậy, một năm kia có trận tuyết lớn, than lửa bán rất là đắt. May mà sau ngày mùa trong nhà có nhặt chút củi đốt để dành, nếu không thật đúng là không biết làm sao mà sống qua mùa đông. Trong thôn cũng không ít người dự trữ than lửa đem than chở vào trong thành bán, cũng là mệt mỏi, nếu không năm ấy chúng ta cũng có thể kiếm được chút ít."

Hứa Hòa nghe hai người kể về chuyện quá khứ, cậu đang bóc tỏi làm món ăn, thịt dê sống tanh hôi, đầu tiên phải khử mùi tanh, thứ hai món ăn phải nướng ở trên than với ớt khô, tiêu hồ hòa với chua cùng đặt ở trong bột giã nát, kia thật là vừa cay vừa thơm, thịt dê dính chút cay vào miệng khiến chảy nước miếng.

" Hôm qua trứng trong ổ gà ở nhà đều được gà mẹ ấp nở, chỉ bằng nắm tay, Hiểu Mậu vây quanh chơi thật lâu, Phí tú tài mới sắp xếp chữ viết cũng muốn lười biến tránh không viết."

" Tứ bá nương, gà nhà ngươi ấp ra gà con sao?"

Hứa Hòa nghe được hai người vừa nói đến chỗ này, ở dưới bếp ngẩng đầu hỏi một tiếng.

" Đúng vậy, rất ngoan."

Hứa Hòa nói: " Trước kia bên chúng ta nuôi mấy con gia cầm đều mua ở trong thành, gà lớn lên còn không bằng con vịt, con vịt kia cũng lớn khoảng ba bốn cân, đi đường còn có thể nhét vào, gà vẫn là nhỏ hơn một chút, lông đều dài hơn không gọn gàng. Ta nghĩ đem con vịt cũng ấp ra một ổ vịt con."

" Được a, chỗ ta còn có thể ấp ra trứng vịt, ngươi ngày mai cứ đến lấy là được."

Hứa Hòa gật đầu một cái: " Được."

Hai người phụ nhân bị tiếng nói chuyện của cậu làm gián đoạn, không tránh được đề tài liền rơi vào trên người cậu.

" Ca nhi, ta thấy trạng thái ngươi mang thai, bụng muốn lớn hơn so với ca nhi bình thường một chút, hẳn là con trai. Dù sao chúng ta cũng không quan tâm là con trai hay con giá, thật ra thì làm mẹ hay cha nhỏ, con trai con gái đều thích, đa số vẫn là có chút nam nhân ồn ào, phải là muốn con trai."

Hứa Hòa ném củi đốt vào trong bếp, cười nói: " A Viễn nói với ta, là con trai con gái tiểu ca nhi đều được."

Hai người phụ nhân cũng cười lên: " A Viễn có thể nghĩ như vậy chính là tốt nhất, lão Trương gia trừ một nhà lão đại con cháu nhiều hơn một chút, mấy huynh đệ tỷ muội phía sau con cũng không nhiều, ta chỉ có một tiểu ca nhi, nhị cô của các ngươi cũng chỉ có một cô nương. Liền chỉ có A Viễn lúc này trong đồng lứa có thể có nhiều hơn mấy đứa nhỏ, đây là đứa nhỏ đầu tiên của các ngươi, cho dù là trai hay gái đều tốt."

Trương Thế Nguyệt nói: " Đúng vậy, chỉ cần đứa trẻ tri kỷ, đều sẽ làm cho người yêu thương."

" Ngươi cũng đừng quan tâm những phụ nhân lắm mồm trong thôn nói gì, tai trái vào tai phải là được, bọn họ xưa nay là ưa thích nhìn chằm chằm người tốt xem náo nhiệt."

Hứa Hòa trong lòng ấm áp dễ chịu.

Lúc Trương Phóng Viễn đón hai đứa bé còn có Trương Thế Thành tới, trời đều đã gần tối. Mùa đông ngày ngắn, tối rất sớm, còn chưa tới lề trà, hai đứa trẻ ngồi đối diện nhau ở phía sau xe ba gác liền hít sâu một hơi: " Thật là thơm a!"

" Hai con khỉ nhỏ này, giá tiền thịt dê này vậy mà mắc gấp đôi thịt heo, có thể không thơm sao?" Trương Thế Thành cũng cười ha hả, hôm nay ông đi vào rừng trúc đào măng mùa đông, măng non không có cách nào đào được, trái lại vẫn chờ một hồi liền tốt.

Mấy người xuống xe ba gác liền không hẹn mà cùng chui vào phòng bếp, một phòng ấm áp dễ chịu thơm mùi thịt dê.

Xương dê ở trong nồi hầm thành nước súp trắng, Hứa Hòa thấy người trở lại liền bưng nồi ra, cho than vào rồi châm lửa. Trương Phóng Viễn tri kỷ đem nồi bưng vào trong nhà chính, hai người phụ nhân liền đem thịt xương trong nồi canh múc ra cái nồi nhỏ mở nắp đặt ở trên bếp đun.

" Rửa tay ăn cơm thôi!"

Trương Phóng Viễn đi lấy một ít rượu ra: " Tứ bá, hôm nay có thể lấy một ít rượu hai mươi văn một cân ra cho ngươi uống, cũng đừng nói ta hẹp hòi lấy tám văn tiền ra nữa nhé."

Người trong phòng đều nở nụ cười, tất cả mọi người ngồi quây quần một chỗ, hơi nóng toả ra từ canh thịt dê hun cho gương mặt mọi người đỏ lên.

Trương Phóng Viễn kẹp một miếng thịt dê cực mỏng nhúng vào trong nồi, thịt dê đỏ tươi nhúng vào nồi lập tức đổi màu cuộn lại, hơn nữa dính chút nước tỏi giã tiêu cay, một hơi nhét vào trong miệng thích đến không chịu được. Tất cả mọi người đều là thổi chén canh uống trước, còn hắn canh cũng không uống liền bận rộn ăn thịt, bị cười nhạo một trận về thói quen ăn uống, nhưng cũng không giận, trái lại còn nhúng cho Hứa Hòa mấy miếng thịt dê nhỏ.

Hiểu Mậu liền nói: " Biểu ca chỉ gắp thức ăn cho đường tẩu."

Nói vậy lỗ tai Hứa Hòa liền đỏ, Trương Phóng Viễn cũng không lấy lòng gắp thức ăn cho đứa con nít, trái lại còn nói: " Cái đó gắp thức ăn cho ngươi còn sớm, chờ thêm đi."

Hiểu Mậu vậy mà bị nói cho đỏ mặt, vùi đầu uống canh, lại chọc cười mọi người.

Hứa Hòa cảm thấy trong nhà rất tốt, khẩu vị mở to, nhưng cũng chỉ ăn qua mấy cục thịt.

Thịt dê tuy ăn ngon, nhưng dễ nóng trong người, cậu mang thai không dám ăn nhiều, trái lại nhúng không ít rau cải. Đậu hà lan cho vào nồi một chút lại vớt lên, chúng tươi và mềm, giòn giòn lại vừa ngọt vừa thơm, cậu rất là thích cái vị này.

Người một nhà ăn gần một giờ mới tan cuộc, lúc về nhà, Trương Phóng Viễn giơ lên roi ngựa, tràn đầy tinh lực, gió đêm thổi cũng không cảm thấy lạnh.

Lời editor : Thêm chương rồi toai lại lặn đây ~~~

Trọng sinh cưới đối chiếu tổ làm phu langWhere stories live. Discover now