Hứa Hòa dùng vải bố che kín hai cuộn vải đặt ở phía sau xe ba gác, lúc này hai người trở về thôn.
Bây giờ ở thôn là không được yên bình, chuyện hối thúc nộp thuế cũng không phải trong ba ngày là làm xong được, nha dịch mỗi ngày đều tới, làm cho trong lòng mọi người hoang mang oán giận, cũng rất phiền não.
Sau khi vào thôn, Hứa Hòa thấy trên xe ba gác có cái gùi lại có đao, liền nói với Trương Phóng Viễn muốn đi cắt chút cỏ trong ruộng rau về nhà đút gia súc ăn, tiết kiệm một đoạn đường đỡ phải chờ lát nữa về nhà xong lại phải đi thêm chuyến nữa.
Trương Phóng Viễn liền thả cậu xuống trên đường lớn: " Được, vậy ta về trước dọn dẹp."
Hứa Hòa đáp một tiếng, cõng cái gùi đi đến ruộng nhà mình.
Trong ruộng cải trắng cậu yêu thích nhất có mọc chút cở dại, nghĩ là cỏ hạt dưa a, cỏ bà bà, rau sam núi vân vân, dáng dấp cũng rất là non, cắt đi vừa có thể tránh ngăn cản cải trắng phát triển, vừa có thể mang về nhà cắt vụn đút gà vịt.
Hai đôi gà vịt trong chuồng ở sân sau đã lớn hơn, hình dáng con vịt lớn nhanh, mới một hai tháng đã từ vịt vàng nhỏ trở thành vịt vàng lớn, tất cả lớn hơn hai vòng. Ngược lại cặp gà lúc đầu mua vốn là lớn hơn vịt một chút nhưng giờ lớn không bằng vịt.
Trước đó có lẽ cặp gà con không quen khí hậu, đến chỗ này liền không có ăn uống gì, cả ngày cụp cánh rúc vào một góc trong chuồng, cậu đút cải trắng cắt nhỏ xào trấu cũng không ăn, còn tưởng là nuôi không lớn được. Cũng không biết Trương Phóng Viễn từ chỗ nào lấy được ít thuốc trở về, nghiền nát đổ vào trong nước, gà con uống xong không ngờ lại hoạt bát lên.
Hứa Hòa suy nghĩ trong nhà nếu có ruộng, nhà Tứ bá trồng trên ruộng nhà bọn họ cũng phải đi cắt rau cải, cậu nghĩ vẫn là nuôi hai con heo nhỏ, không nói tới nuôi bán, lúc ăn tết cũng có thể làm thịt để nhà mình ăn. Kết quả Trương Phóng Viễn lại không đồng ý, đầu tiên là nói trong nhà đã rất nhiều năm không có nuôi heo, chuồng heo từ lâu đã không dùng được còn phải sửa chữa, mà giờ không có thời gian sửa, còn nói sau này lăn lộn phiền toái, trong nhà nuôi heo chỉ sợ có một người không đi vào thành được.
Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, thực sự có thời gian nhưng cũng không có nhân công, cậu cũng không cố chấp chuyện này.
" Ai, trong nhà có học sinh đúng là tốt, lúc nha dịch đến cửa còn là rất cung kính, đến thở mạnh cũng không dám. Nghe nói a, nếu trong nhà không có tiền, còn có thể hỏi mượn nha môn đó."
Hứa Hòa đứng ở trong ruộng cắt cỏ, chợt nghe được âm thanh nói chuyện, ngẩng đầu mới phát hiện trong ruộng phía dưới cây hạt dẻ có thôn dân đang xới đất.
" Người ta bây giờ mỗi thàng đều nhận tiền tháng từ nha môn, còn cần phải mượn tiền sao?"
Hứa Hòa nghe một hồi mới hiểu được là bà con đang nói về Phí gia. Hôm nay nha dịch hối thúc nộp thuế đã đến Phí gia bên kia, Phú Liêm đậu tú tài, dù chưa đạt tới cử nhân vẫn có thể miễn thuế, dù sao tú tài ở trước mặt quan phủ huyện nha cũng có chút mặt mũi, có thể được ưu đã một chút.
" Lúc trước Phí Liêm đậu tú tài Phí nương tử cũng không ít lần khoe khoang việc chỉ cần ngồi ở nhà mỗi tháng sẽ được nha môn phát cho hai ngàn văn tiền, bây giờ cũng đã hai ba tháng, đã nhận khoảng chừng năm sáu ngàn văn đi. Bà con đến nhà nàng mượn tiền, xem nàng có cho mượn hay không."
" Ngươi xem nàng còn nhìn vào tình cảm bà con hàng xóm sao? Có người đến cửa liền than khóc thảm thiết nói năm xưa con trai đi học mượn rất nhiều nợ phải trả, cưới gả làm tiệc lại ra nhiều tiền hơn, không có tiền cho mượn."
Phụ nhân xuy một tiếng:" Nàng còn lấy chuyện này ra nói a, nhà ai có con trai lúc cưới gả mà không tốn số tiền này đâu? Với lại lần trước Lưu Hương Lan tới cãi nhau, không phải nói lúc cưới Hứa Thiều Xuân cũng không tốn bao nhiêu tiền à."
" Cô nương Hứa gia kia cũng thật là, hai gia đình người tám lạng kẻ nửa cân, ghép thành một đôi rất phù hợp. Sau trận ồn ào kia, Phí nương tử một chút cùng không cần giả bộ mẹ chồng rộng lượng nữa, Hứa Thiều Xuân kia vốn là thích giả bộ, sau khi xé rách mặt nạ thì ai cũng biết được đức hạnh ra sao, Phí nương tử liền mỗi ngày dẫn Hứa Thiều Xuân đi làm việc."
Phụ nhân nghe vậy liền dễ chịu, hỏi: " Làm những gì?"
" Thực ra cũng chỉ là nhưng việc mà làm dâu phải làm, nấu cơm giặt quần áo xuống ruộng xử lí gia súc, cũng là những việc bình thường của nhà nông hay làm thôi. Vậy mà Hứa Thiều Xuân này, lúc còn ở nhà làm cô nương không chăm chỉ học làm những việc này, nếu không cũng không đến nổi sau khi thành thân bị mẹ chồng bắt học làm. Mỗi ngày nha, không phải khóc chính là cãi nhau, ta cũng đã nhìn thấy mấy lần."
" Vậy Phí Liêm không đau lòng sao?
" Phí Liêm một tháng chỉ trở về vài lần a, lại là con trai ngoan nghe lời hiếu thuận nhất, về nhà gặp được Hứa Thiều Xuân cả ngày bận rộn lo liệu, lại còn bắt đầu khen người, nói là vợ hiền tài giỏi cần kiệm, làm cho Hứa Thiều Xuân muốn thổi gió cũng khổ không có chỗ nói."
Phụ nhân cười một tiếng, lại nói: " Lưu Hương Lan đau lòng Hứa Thiều Xuân như vậy, nàng lại không tới cửa ầm ĩ sao?"
" Ầm ĩ cái gì a, gây nữa sợ là con rể cũng mất. Lần trước Hứa Thiều Xuân về nhà ở lâu như vậy, Phí gia cũng không có đi qua đón, này lại muốn ầm ĩ về nhà, còn không phải lại tự mình xám xịt trở về à, chạy mấy lần như vậy, e rằng bên nhà chồng sẽ có người khác."
Phụ nhân thổn thức, quay lại nói: " Nhưng không ngờ lại ầm ĩ tới như vậy, trái lại xem Hứa Hoà kìa..."
Hứa Hòa mắt thấy câu chuyện lại sắp chuyển lên người mình, cậu vội vàng làm ra chút tiếng động, thấy hai người kia nhìn xuống, cậu liền lên tiếng chào hỏi. Hai người phụ nhân cười ha ha với cậu lôi kéo nói chuyện mấy câu, tự động đem lời mới rồi bỏ qua.
Cắt đủ một cái gùi cỏ, Hứa Hòa lại chỉnh lý rau cải trong ruộng một chút, lá của bí đỏ đã dài ra, lá cây rất lớn, rụng thành từng mảnh. Nhìn bí đỏ non tròn vo nằm dưới đám lá xòe ra, cậu hết sức hài lòng, chờ khi già sẽ chuyển thành màu vàng nhất định rất ngọt.
Nhìn lá bí đỏ đã dài đủ lại tụ thành mảng lớn, cậu dứt khoát đem hái những dây bí non có râu cao, cành dài xiên như con bướm to, hái một nắm lớn, đêm về rửa sạch với nước rồi cắt ra xào thịt muối ăn, vậy là đã có cơm tối.
Lúc về đến nhà, Trương Phóng Viễn đã bổ được một núi củi nhỏ, đang cầm rìu nói chuyện với ai đó.
Hứa Hòa trong đầu nghĩ có thể là lại tới mượn tiền, vào cửa nhìn một cái thì ra là Uông Cữu, lại tới bán lâm sản.
" Ca nhi, đi lấy hai ngàn văn đưu cho Uông Cữu."
Hứa Hòa nhìn cái này đều đã nói xong, người này, lại không rót cho khách được ly nước nữa.
Cậu đồng ý một tiếng, để cái gùi xuống đi vào phòng lấy tiền, Uông Cữu cầm tiền cũng không ở lâu, Hứa Hoà kêu hắn uống chút nước cũng không uống đã đi mất.
" Người ta vội vàng trở về đóng tiền thuế."
Hứa Hòa nhìn thỏ gà núi và con lửng được đưa tới một chút, một đống này có không ít lâm sản: " Lúc này thu nhiều như vậy, bán ân tình cho hắn à?"
Trương Phóng Viễn nói: " Một nửa một nửa đi. Thời gian trước vợ hắn khó sinh tốn không ít tiền, ta lúc này lấy hàng, hắn có thể ứng phó lúc khẩn cấp, với lại lần trước lâm sản cũng bán rất tốt, ta không phải còn kiếm lời hơn một ngàn đó."
Hứa Hòa mới không tin hắn làm việc đó vì muốn kiếm nhiều tiền hơn chút.
" Ta nói thật. Tuy nói hai ta cuộc sống bây giờ trải qua rất tốt, nhưng cũng phải tích góp nhiều tiền hơn, sau này có con cũng đưa nó đi học biết chữ, nếu như sinh con trai cũng để cho nó đi thi, thành công thì chúng ta có được một Cử nhân sau này cũng không lo lắn chuyện thuế má nữa."
Lúc trước Trương Phóng Viễn có nhiệt huyết kiếm tiền là bởi vì muốn cưới Hứa Hoà, sau này người tới tay cũng không còn nhiệt huyết như lúc trước nữa, hôm nay nhìn Hứa Hòa đều ra sức hơn so với hắn, cũng là tự mình kiểm điểm một phen.
Hứa Hòa nghe câu trước còn thật là vui vẻ yên tâm, sau khi nghe câu sau không khỏi nói: " Thì ra là trông chờ muốn dồn lên đầu con, ngươi thật là biết làm cha. Nếu đi học dễ như vậy, dễ thi Cử nhân, vậy chẳng phải mọi người ai cũng muốn đi học à."
" Ai, cái này gọi là hi vọng con trai thành rồng, nhìn con gái thành phượng, cũng không thể nói trông cậy vào con a."
Hứa Hòa lại lẩm bẩm: " Chính là muốn dựa vào mà, con còn chưa có mà đã muốn dựa vào."
Lỗ tai Trương Phóng Viễn rất thính, ngoắc cái đuôi liền sáp đến: " Vậy thì đi tạo điểm dựa vào thôi."
" Trương Phóng Viễn! Ngươi mau thả ta xuống!" Hứa Hòa kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhưng lại phát hiện đang ở trong sân, liền vội vàng che miệng, lúc bừng tỉnh thì đã bị vác vào trong phòng.
Cậu phát hiện người này một lời không hợp liền vác người ta lên.
Trương Phóng Viễn vác Hứa Hòa thả xuống bên mép giường, xoay người liên đi đến chỗ hộc tủ, vật kia mua về còn chưa có xài qua. Nếu không phải bởi vì thu thuế rồi chuyện mượn tiền, hắn đã sớm sử dụng rồi.
An tam nhi kia lăn lộn được chút hàng mới, lần này nói là mát lạnh thoải mái, thích hợp dùng vào mùa hạ. Hắn nghĩ cũng vừa đúng lúc, Hứa Hòa sợ nóng, sau khi trời ấm lên thường xuyên không chịu cho hắn ôm ngủ, hắn bỏ chăn ra thì lại sợ nửa đêm sẽ lạnh.
" Còn đang ban ngày, không được."
Hứa Hòa gần như cũng không có từ chối hắn làm chuyện kia, cho dù lúc đầu vì không biết làm như thế nào nên có chút không thoải mái, cậu cũng chưa từng lên tiếng nói không cho, nhưng điều kiện tiên quyết là thời gian thích hợp mới được.
" Cũng giờ cơm tối rồi, ban ngày cái gì a. Bây giờ đóng cửa sổ trong phòng ngủ lại, giống như trời tối rồi."
Hứa Hòa bị đè ở trên giường: " Lỡ đâu lát nữa có người tới mượn tiền thì sao?"
Trương Phóng Viễn cởi vạt áo cậu, vào hạ đúng là tốt, mặc ít chỉ cần một chút đã cởi xong, trời vẫn sáng, so với ban đêm thấy rõ hơn. Hai người đã lâu không làm, Trương Phóng Viễn thấy Hứa Hòa lộ ra xương quai xanh liền nóng ran một trận.
" Ai mà chọn lúc này đến mượn tiền thì người đó xui xẻo, vốn muốn cho mượn cũng không cho."
Hứa Hòa thấy điệu bộ người này dù có thị phi cũng không dừng lại, giả vờ từ chối đôi câu rồi cũng không nói thêm gì. Đang lúc hai người củi khô bốc lửa, thật sự đúng là có người tới tìm.
Trương Phóng Viễn tức giận đến muốn chửi mẹ, đều chưa có bắt đầu làm thì đã chạy tới cắt ngang, phiền chết người!
Nhưng sau khi chần chờ một chutsm hắn lại nằm trở về, quay lại nói Hứa Hoà nhỏ giọng chút, dứt khoát làm bộ trong nhà không có người. Hứa Hòa mặt đỏ tới mang tai, nghĩ đến bên ngoài có người còn bọn họ lại ở trong phòng đóng cửa sổ làm chuyện khác, truyền ra ngoài không biết sẽ bị đánh giá như thế nào nữa.
" Sẽ bị cười nhạo, đứng lên đi."
Trương Phóng Viễn nói: " Đã một lúc như vậy rồi, nếu như ta kéo quần lên đi ra ngoài, còn không phải là trực tiếp nói cho người khác biết chúng ta đang làm gì sao?"
Hứa Hòa mặt càng đỏ hơn chút: " Vậy ngươi liền mặc quần áo đàng hoàng rồi đi ra. Ai kêu ngươi vừa đi vừa mặc đâu!"
" Ngươi cũng đã cắn lên cằm ta, giờ đi ra ngoài dù có mặc đồ hay không cũng đâu có khác nhau."
" Liền nói ngươi đi tắm!"
Trương Phóng Viễn nắm tóc: " Tóc đều khô, thế mà ngươi cũng nghĩ ra được."
Chợt hắn lại rãnh mãnh cười một tiếng: " Nhưng nếu ta dốc sức trễ một chút mới đi ra ngoài, có lẽ người ta sẽ tin."
Hứa Hòa nhấc chân muốn đạp hắn xuống dưới giường, nhưng bị nắm lấy mắc cá chân: " Ngươi chính là một tên lưu manh!"
" Đó còn không phải sự thật sao."
Trần Tứ bưng một dĩa bánh rán hành, vốn là phu lang hắn làm xong kêu hắn đưa tới, rõ ràng trước đó nhìn thấy trong sân có người, giờ lại không có ai, cũng thật là kỳ lạ.
Hắn lắc đầu một cái, bất lực trở về. Từ sau khi hai người đều thành thân, số lần gặp mặt cũng ít đi, chứ đừng nói giống như trước đây cả ngày đều lăn lộn với nhau thành một đống, ai cũng đều bận rộn.
Trần Tứ không tìm được người trái lại còn vui vẻ nhảy chân sáo về nhà, hắn Trương Phóng Viễn Trương Phóng Viễn giữ hắn lại uống rượu không cho đi, sau tiệc cưới, hắn không muốn cùng Trương Phóng Viễn uống rượu nữa.Lời editor: Anh Viễn đúng là tranh thủ cơ hội, húp được là phải húp thôi 😚😚
YOU ARE READING
Trọng sinh cưới đối chiếu tổ làm phu lang
General FictionTrọng sinh cưới đối chiếu tổ làm phu lang Hán Việt: Trọng sinh thú liễu đối chiếu tổ tố phu lang Tác giả: Đảo Lí Thiên Hạ Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: Chương 140 phiên ngoại 9 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , T...