|6|. Chẳng chút băn khoăn kiêng dè

45 8 0
                                    

Phía Đông tòa nhà chính, ở tầng một của trung tâm sinh hoạt viện dưỡng lão, Jung Sungchan nhìn qua cánh cửa thủy tinh trong suốt thấy trong tay Jung Jaehyun có một quyển sổ dày cộp và một tập "Đạo Đức Kinh", thêm cả một tách trà Shotaro vừa pha cho ông.

Không có nhiều người đến nghe giảng, các ông bà ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn đủ chứa ba mươi người, thầy giảng đứng chính giữa trước máy tính, quay về phía máy chiếu. Ngoài cửa phòng, Jung Sungchan và Shotaro đang để ý coi Jung Jaehyun, đâu đó có chút cảm giác của hai vị "phụ huynh".

Jung Sungchan buồn cười lắc đầu: "Hồi tôi học tiểu học ba tôi cũng đứng ngoài cửa trông tôi như vậy đấy, nhìn chằm chằm cả giờ học."

Jung Jaehyun như cảm giác được gì, quay đầu phẩy tay trái, giơ mu bàn tay phải đẩy đẩy Jung Sungchan đi từ không trung.

Shotaro đáp: "Một tiết tiểu học tầm bốn mươi phút nhỉ? Buổi nói chuyện hôm nay kéo dài hai tiếng lận. Anh Jung này, chúng ta để ba anh tập trung vào bài giảng thôi."

Jung Sungchan tránh né cái nhìn hằm hè của Jung Jaehyun, phục tùng day day mũi, nhẹ đáp: "Được."

Cửa sổ thủy tinh phản chiếu bầu trời trong vắt, không gian chung quanh mướt mát tràn đầy một màu xanh, cây hoa tươi tốt đua nở.

Shotaro dẫn Jung Sungchan bước qua con đường lát đá, đi đến khoảnh vườn con trồng dâu dưới bóng cây liễu nơi góc sân.

Marco đang gà gật ngủ vùi dưới chân tường, sắc đỏ của từng trái dâu tây phủ lên bộ lông cam của nó.

Mặt trời chiếu tỏa rực rỡ, trong mắt Jung Sungchan cảnh vật đâu đâu cũng nhuộm ngập gam màu tươi sáng, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên sáng sủa hơn.

Anh hỏi: "Mấy cây dâu này do ai trồng thế?"

Shotaro trả lời: "Một người "không đơn giản"."

Y cúi xuống hái hai trái dâu trông đầy đặn căng mọng, đến cạnh ao nước rửa sạch sẽ rồi đưa một trái cho Jung Sungchan, nụ cười như tràn khỏi khóe môi: "Đây là lần đầu tiên tôi trồng nên không có kinh nghiệm, nhìn thì chín rồi nhưng không biết có ngọt hay không nữa."

Jung Sungchan nhận lấy, nhai trọn trái dâu nọ, quai hàm nếm chua căng lên, anh vội nghiến răng hàm, cong mắt bịa chuyện: "Ngọt lắm."

"Thật sao?" Shotaro mừng rỡ, vội vã cắn xuống, lông mi cậu lập tức nhíu tít lại, "Ưm... chua quá."

Jung Sungchan cười to trêu cậu ngây thơ, nuốt trái mọng nhỏ chua ngoét đã hóa thành vị ngọt dịu vương vấn nơi đầu tim. Anh hỏi: "Cậu là người nhắn tin trả lời Kakao Talk của tôi đúng không?"

Shotaro xoa xoa quai hàm chua xót, hỏi ngược lại: "Sao anh biết?"

"Ba tôi quen viết tay rồi, nhắn tin rất chậm." Jung Sungchan vạch trần cậu không thương tiếc, "Tốc độ gõ phím của cậu quá nhanh."

Shotaro vốn cũng chẳng định che giấu, nghe xong lập tức mỉm cười gật đầu: "Mắt bác không tốt nên khi nhận được tin nhắn của anh sẽ nói tôi đứng bên giúp trả lời. Lời là bác nói, tôi gõ lại."

"Thế nên "đưa trà" là do cậu nghĩ ra." Jung Sungchan sáng tỏ, "Cậu giúp tôi à?"

Shotaro nhún vai, đáp: "Rõ ràng."

RIIZE - SungTaro | AnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ