《03/07 VŨ KHÍ PHI PHÁP》- Chương 112

8 1 0
                                    

Trường bắn Đường Sơn có tổng cộng ba sân bắn ngoài trời, trong đó sân bắn Đông Lộc từng là trường bắn Bộ vũ trang đóng quân, lại dùng vụ trọng án mất súng làm mánh lới quảng cáo, thế nên nó rất nổi tiếng.

Xung quanh sân bắn được rào lưới sắt, lối vào có nhân viên công tác và camera giám sát, súng được thay ở lối vào.

Nhân viên công tác ngẩng đầu đánh giá Hoàng Tuấn Tiệp: "Có mang các giấy tờ liên quan như chứng nhận bắn súng, chứng nhận sử dụng súng, thẻ hội viên theo không?"

Hoàng Tuấn Tiệp: "Chứng nhận sử dụng súng?" Trong nước chỉ có người trong ngành đặc thù mới có tư cách thi được giấy chứng nhận sử dụng súng, còn bọn họ là câu lạc bộ kiểu vui chơi cũng yêu cầu giấy chứng nhận sử dụng súng sao?

Nhân viên công tác dừng một chút rồi nói: "Chứng nhận sử dụng súng nước ngoài cũng được, nếu không có thì cung cấp chứng nhận liên quan hoạt động bắn súng ngoài trời. Tôi xin lỗi gây phiền toái cho ngài, nhưng chúng tôi là vì sự an toàn."

Hoàng Tuấn Tiệp không nhiều lời, lấy chứng nhận bắn súng, thẻ hội viên và chứng nhận liên quan hoạt động bắn súng ngoài trời, y có chứng nhận sử dụng súng nhưng không muốn lấy ra dùng.

Nhân viên công tác rà quét đồng thời chứng thực giấy chứng nhận có hiệu lực, sau đó xoay người lấy một khẩu súng lục trang bị cảnh sát loại 92 và một khẩu súng trường AK47, phát 20 viên đạn và hai băng đạn súng lục, súng trường thì 8 viên đạn.

Hoàng Tuấn Tiệp nhận súng trường đeo lên vai, tay trái cầm súng lục, thuần thục bắt đầu nạp đạn, gắn băng đạn rồi lên đạn, sau đó giơ cánh tay nhắm về phía lưới sắt rào sân bắn ngoài trời, cảm ứng và lấy nét rất tốt, y cười nói: "Trường bắn các anh lợi hại, có thể lấy được cả súng trang bị cho cảnh sát."

Nhân viên công tác bị một loạt động tác của Hoàng Tuấn Tiệp làm hết hồn, chỉ sợ y cướp cò. Trong trường bắn của họ có không ít khách mê súng, chơi bốn năm năm đã cảm thấy thuần phục được loại vũ khí nguy hiểm là súng đạn này, thái độ đối với chúng trở nên tùy tiện, người như thế cuối cùng sẽ bị khẩu súng trong tay dạy một bài học.

"Tiên sinh, xin cẩn thận khi sử dụng súng, tránh xảy ra tình huống cướp cò ngộ thương."

Hoàng Tuấn Tiệp phất phất tay, ý bảo nhân viên công tác mở lưới sắt, cất bước vào sân bắn.

Hoàng Tuấn Tiệp thong thả tản bộ trong sân bắn, nhân viên công tác bên ngoài không còn gì để nói, lắc lắc đầu thầm mong không có sự cố gì xảy ra.

Anh ta vừa mới quay về phòng làm việc thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một tiểu bạch kiểm, hắn cười tủm tỉm, rất bình dị gần gũi, nhân viên công tác lại càng hoảng sợ: "Anh là ai?"

Tiểu bạch kiểm đưa chứng nhận sử dụng súng, chứng nhận bắn súng và thẻ hội viên ra, cười nói: "Tôi là người chơi sân này."

"Số người trong sân bắn Đông Lộc đã đầy, vừa nãy người cuối cùng đã vào... Hay là anh lầm rồi?" Nhân viên công tác nhớ kỹ vừa nãy "Hoàng Tuấn Tiệp" chính là người cuối cùng trong sân bắn, sao đột nhiên nhảy ra một người?

[Chuyển Ver | Tiệp Quang] Anh Đến Từ Vực Sâu Where stories live. Discover now