《03/07 VŨ KHÍ PHI PHÁP》- Chương 129

5 0 0
                                    

Bệnh viện thị trấn.

Trong bệnh viện, tất cả nhân viên đang làm việc bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. Cách đó không xa, đại bản doanh của Kangbo từ từ khôi phục yên tĩnh. Vài người vô tội bị liên lụy nhưng may mắn giữ được tính mạng chạy trốn ra, tất cả đều chạy đến bệnh viện, vì vậy trong bệnh viện chật kín không còn chỗ.

Nhóm Hạ Chi Quang ai cũng bị thương cả người, nhóm của Hoàng Tuấn Tiệp vào sau, máu đầy đầu đầy mặt y đã khô, mà thương tích của bọn họ lại không tính là nghiêm trọng so với người trong bệnh viện, vì ít nhất bọn họ không bị thiếu tay thiếu chân, nhìn giường cấp cứu đẩy ngang trước mặt, trên giường là người bị thương máu thịt be bét, chưa đến 10 phút sau bị đẩy ra tuyên bố tử vong.

Hạ Chi Quang mượn bệnh viện cồn, nhíp và băng gạc, sau đó hắn nhíu mày đi đến góc phòng, yên lặng tự xử lý vết thương. Cồn sát qua da thịt xướt da đau đến tê cả da đầu, hắn quay đầu nhìn mấy thành viên Tiểu Tổ Hành Động Đặc Biệt đang gắp đạn cho nhau, Hạ Chi Quang cắn răng nuốt tiếng rên đau đớn ngược lại vào bụng.

Tổ cha nó, mấy người này có cần không rên một tiếng như vậy không?

Hạ Chi Quang mặt lạnh thầm nghĩ đều là đàn ông, ai mà rên đau lúc này là thua.

Trong Tiểu Tổ Hành Động Đặc Biệt, người bị thương nặng nhất là viên trinh sát, thứ nhì là Tống Chí, một người thì bị viên đạn ghim thủng lá phổi, một người thì xương cốt cả người đều bị đánh gãy, cả hai đang ở trong phòng cấp cứu, so với hai người thì những người khác chỉ coi như bị thương ngoài da.

Cửa thoát hiểm ngoài hành lang được mở ra từ bên ngoài, ánh sáng rọi vào, giống mười cái đèn flash đồng loạt thiêu đốt, đâm vào mắt khiến người ta không thể mở mắt nổi, khó khăn lắm mới thích ứng với ánh sáng cực kỳ nhức mắt này thì giữa ánh sáng có một bóng dáng đi ra che tầm nhìn.

Hạ Chi Quang giơ tay che trước mắt, xuyên qua kẽ tay nhìn không thấy rõ mặt mũi người đối diện, bóng người kia dừng lại vài giây rồi đóng cửa lại.

Vì trận chiến và vụ nổ buổi chiều mà đường dây điện trong thị trấn đã bị cháy nổ, ba máy phát điện trong bệnh viện đều được đẩy vào phòng phẫu thuật cung cấp nguồn điện cho các thủ thuật cần thiết, thế nên các khu vực khác trong bệnh viện không có đèn chiếu sáng, âm u giống như đáy lòng mỗi người bị bao phủ bởi bóng ma chiến tranh.

Cửa thoát hiểm vừa đóng, bóng tối quay về hành lang bệnh viện, rốt cuộc Hạ Chi Quang thấy rõ gương mặt của bóng người kìa.

Là Hoàng Tuấn Tiệp.

Lão Đoàn ngồi cạnh Hạ Chi Quang đứng dậy nhường chỗ, ông ta là người duy nhất may mắn không bị thương, sau khi khôi phục tinh lực dự định dấn thân vào nguyện vọng vĩ đại trợ giúp y bác sĩ cứu chữa người bị thương.

Có điều trước khi đi, bước chân lão Đoàn do dự một lúc, cuối cùng hỏi: "Ông chủ, tài xế vẫn còn ở đó chứ?"

Hoàng Tuấn Tiệp nhíu mày, toát ra vẻ uể oải và tội lỗi: "Chỉ có thể tìm được di hài của hắn, vừa nãy nhờ bạn chở về đặt trong nhà xác."

[Chuyển Ver | Tiệp Quang] Anh Đến Từ Vực Sâu Where stories live. Discover now