126

7 0 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 126

Sai lầm trong nhận thức

Juan phải mang theo ba lô nên rất khó cõng giáo sư Telegin. Đây là một cái hang, nhiều chỗ chật hẹp rất khó đi qua, cõng người trên lưng để đi là không thực tế, nếu muốn kéo người về phía trước thì lại không có vật gì thích hợp để làm cáng.

Điều mà Juan lo lắng không phải là vấn đề trong mắt Johnson, chỉ một giây là có thể giải quyết.

Juan kinh ngạc nhìn giáo sư Telegin gục đầu đứng dậy, mắt vẫn nhắm chặt, động tác cứng đờ và chậm chạp, theo sau Juan từng bước một về phía trước. Cho dù là leo trên hang động, chui qua khe hở hay bơi qua dòng chảy ngầm, các chuyển động của hai người đều giống hệt nhau.

Juan: "..."

Juan càng cảm thấy lạnh hơn. Cái này chính xác là một "thây ma" bất tỉnh nhưng còn thở được! Nhìn xa hơn về phía trước, anh càng muốn tắt thở, người dẫn đường lại là một tà thần cải trang thành con người. Vậy khi nào cuộc phiêu lưu thám hiểm hang động này mới có thể kết thúc?

Johnson không thích phong cách của bộ quần áo leo núi trên người Juan chút nào, sau khi suy nghĩ vài phút, y thay cho mình chiếc áo khoác màu nâu, quần vải bạt dày sậm màu, và đội thêm cái mũ màu xám đen. Bộ trang phục này trông rất giống hình minh họa của một tạp chí cũ từ những năm 1920.

"Lần đầu tiên ta gặp John Doe, anh ta đã mặc quần áo như thế này." Johnson nghiêm túc giải thích với Juan. Một thám tử tay chân nhanh nhẹn có thể mặc như thế này thì tà thần cũng có thể, không thể nào không giống người!

Juan hiểu được ẩn ý của y, nên quyết định nuốt lời thuyết phục xuống, tiếp tục giữ im lặng.

Johnson cũng "thay" tiếng bước chân cũ bằng tiếng bước chân của Juan. Nó là một kiểu thay thế rất cứng ngắc, như thể tiếng bước chân cũng giống một cái đĩa than có thể phát ra bất cứ thứ gì theo ý tà thần muốn, dù sao thì nó hoàn toàn không khớp với nhịp điệu chuyển động của Johnson.

Và thế là một hiện tượng kinh dị không thể giải thích được đã ra đời. Trong hang động tối tăm quanh co, phía trước vang lên tiếng bước chân của mình, phía sau có một con bù nhìn đang bắt chước động tác của mình. Juan không khỏi trợn mắt, thật là thần kỳ, thế mà anh không sợ đến chết! Chẳng những không sợ chết khiếp mà còn rất yên tâm! Suy cho cùng, tà thần là người dẫn đường.

Sau vài phút, Juan đã hối hận.

Ánh đèn pin chiếu vào "con đường" đột nhiên gãy mất trước mặt, Juan đờ đẫn nhìn Johnson đang ở cách đó bảy tám mét, nói: "Tôi không thể nhảy qua khoảng cách này được."

"Hở?"

Johnson bối rối quay đầu lại, nhìn chăm chú vào một đoạn lối đi đã sụp đổ. Y bước đi rất dễ dàng như thể chỉ đang bước qua một cái hố nhỏ, một giây trước vẫn ở phía trước Juan, giây tiếp theo đã ở đầu bên kia của hố.

Juan không thể không nhấn mạnh: "Người bình thường không thể nhảy qua, thêm một lần chạy đà nữa cũng vô ích, nhà vô địch thế giới thì ngoại lệ."

[2024-ĐANG DỊCH] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ