2

45 2 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 2

Xin Chào

John chộp lấy chiếc bánh mì, tốc độ nhai lại khá chậm, anh cúi đầu húp súp rau củ, trông như thể đã đói ngấu rồi.

Khi đặt chén xuống, trên mặt John chỉ còn lại sự tức giận và sợ hãi.

"Cơn bão chết tiệt, đến quá bất ngờ! Tôi chưa bao giờ gặp phải một cơn bão dữ dội như vậy... Con thuyền giòn rụm như một chiếc bánh quy Giáng sinh bán trong cửa hàng, dễ dàng bị lật trên biển, và vỡ thành nhiều mảnh. Tôi thực sự không nên ham rẻ và nhanh, đón một chiếc thuyền đánh cá cải tiến như tàu Gió Tây."

"Tàu Gió Tây?"

"Vâng, tên của con tàu đó." Ngón tay John khẽ nhúc nhích, anh ngạc nhiên nhìn bác sĩ Johnson: "Các vị không báo cảnh sát sao? Ý tôi là cảnh sát thị trấn này hay người canh gác ngoài cảng ấy?"

Một con tàu gặp bão rồi chìm, đây không phải là chuyện nhỏ.

Quy trình bình thường phải như John đã đề cập, cảnh sát tuần tra nhận được tin tức sẽ nhanh chóng đến đây hỏi thăm tình hình cụ thể sau đó đăng tin lên báo chí, ban quản lý cảng và nghề cá sẽ xác nhận và thông báo cho chủ tàu, đồng thời gửi lời chia buồn tới gia đình đau khổ của thủy thủ và hành khách.

Bác sĩ Johnson tháo kính một mắt ra, cho vào chiếc hộp đồi mồi mang theo bên mình. Đôi mắt xanh của y hiện lên vẻ lạnh lùng lạ thường dưới ánh đèn vàng mờ ảo.

Sau đó y mỉm cười, cảm giác khó chịu biến mất trong nháy mắt, nhanh đến mức người ta phải nghi ngờ đó là ảo ảnh, rõ ràng trước mặt chỉ có một bác sĩ đang lo lắng cho tình trạng sức khỏe của bệnh nhân.

"Chính là cơn bão mà anh nhắc đến, bây giờ đường xá và cầu bên ngoài thị trấn đã bị cuốn trôi, có lẽ viên cảnh sát trong thị trấn đã gửi điện tín, không rõ tình hình cụ thể, tôi ở phòng khám cả ngày... Tình trạng những người được cứu dưới biển lên rất tồi tệ, họ sốt cao, mê sảng, bất tỉnh và liên tục lẩm bẩm gì đó về trăng non."

Bác sĩ Johnson vừa nói vừa quan sát John.

John tình cờ lộ vẻ mặt ngạc nhiên: "Trăng non? Điều này có nghĩa là gì?"

"Ta không biết." Nụ cười trên mặt bác sĩ Johnson biến mất, y thở dài nói: "Thật ra khi được cứu, anh cũng mê sảng, nhưng nội dung những gì anh nói lại khác với họ."

"Vậy à?"

John nhướng cao một bên chân mày, trông như rất sốc.

Bác sĩ Johnson nhìn anh, chậm rãi gật đầu: "Anh nhắc đến rắn."

Cửa quán rượu bỗng bị một cơn gió mạnh thổi tung, đập vào tường đánh rầm. Bóng đèn chập chờn, ngọn lửa trong lò dường như bị gió lạnh hút hết sự sống, dần dần nhỏ đi.

Cơn ớn lạnh lan theo bắp chân lên trên, John cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau. Thật ra là từ khi tỉnh dậy, đầu anh đã rất khó chịu, mọi thứ nhìn thấy đều có bóng chồng, đây là triệu chứng thường gặp của chấn động não.

[2024-ĐANG DỊCH] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ