131

0 0 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 131

Tấn công

Độ sâu của hang tăng lên, không khí trở nên loãng hơn.

Juan buộc phải thở hổn hển.

Lúc này, hang phía trên đã ngập trong nước, cứ tưởng nhiều vách đá bị sập là điều xấu, hóa ra lại là điều tốt, không khí trong lành tràn vào hang nhiều hơn.

"Ở đây có thể nghỉ ngơi." Johnson dẫn Juan tới một cửa hang bằng phẳng.

Juan dùng đèn pin chiếu về phía trước, phát hiện ra cái hang này rộng không đến nửa mét, khe hở dài, hẹp và ngoằn ngoèo.

"Chúng ta không thể đi hướng này." Juan lập tức ngăn cản.

"Ta biết, nhưng khe hở này thông với tầng trên, có một chút không khí trong lành." Johnson giải thích, đây là điểm bổ sung oxy tự nhiên mà y tìm ra cho thám tử.

Juan: "..."

Juan không cảm động chút nào hết. Nếu trả thù lao hào phóng cùng với sự quan tâm đúng lúc đều nhằm mục đích khiến bạn sẵn sàng làm việc, hoặc thậm chí phải trả giá bằng mạng sống của chính mình, thì chỉ cần bạn không phải là kẻ ngốc, bạn sẽ luôn suy ngẫm xem liệu điều đó có đáng giá hay không. Vấn đề của Juan nằm ở chỗ "không đáng thì cũng phải đi", các thám tử khác chưa từng trải qua hậu quả của việc từ chối Johnson, Juan cũng không dám thử. Tà thần giữ chữ tín là bởi vì tà thần đang vui vẻ.

Juan tựa đầu vào khe đá ở cửa hang, hít thở vài hơi, cảm giác tức ngực cũng nhẹ nhõm đi một chút.

Nhưng anh thấy mùi không khí này hơi lạ.

Hôi tanh...

Là ảo giác sao?

Trong hang động chắc chắn sẽ xuất hiện những mùi lạ, mùi tanh có thể đến từ vi khuẩn kỵ khí trong nước hoặc từ các hố sâu dưới lòng đất thải ra khí độc.

"Có cái gì đó ở trong đó." Johnson đột nhiên nói.

Juan chưa kịp phản ứng, Johnson đã đưa tay ra, nhẹ nhàng vẫy, tiếng ma sát nghe ê cả răng lập tức phát ra từ vết nứt trên đá. Như thể có thứ gì đó mắc kẹt bên trong đang vùng vẫy. Juan sợ hãi nhắm mắt lại, ôm đầu co rúm thành một cục.

"Không phải tà thần, cũng không phải sinh vật biến dị, chỉ là xương thôi." Johnson khẽ nói.

Juan mở mắt ra, nhìn thấy một vật tròn vo "chạy" ra khỏi vết nứt hẹp trên đá.

Cạch.

Juan nhìn xuống, thấy một hộp sọ màu trắng. Anh sợ quá lùi lại, đèn pin bay ra ngoài.

Johnson bắt được đèn pin. Đây là vật phẩm tiêu hao, dùng là sẽ hết nên phải tiết kiệm.

Juan đã đánh rơi đèn pin bảy tám lần trong nhiều tình huống nguy hiểm khác nhau trên đường đi, buộc phải làm quen với hành vi hạn chế tổn thất của tà thần, anh nhận lại công cụ chiếu sáng từ tà thần với vẻ mặt cứng đờ, bắt đầu nghiên cứu hộp sọ trên mặt đất.

[2024-ĐANG DỊCH] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ