129

1 0 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 129

Lời nói dối và sơ hở

"Chúng ta không thể ở lại đây, lũ đang dâng cao nhanh lắm, một khi hang động sụp đổ, đây sẽ là nấm mồ của chúng ta." Kiến ​​thức lý thuyết của giáo sư Telegin rất phong phú, ông ta lập tức chỉ ra mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất hiện nay.

Juan có thể nói gì? Anh chỉ chịu trách nhiệm gật đầu.

Giáo sư Telegin mượn ánh lửa để vào lều kiểm kê đồ dùng. Những thứ khác thì không tính, nhưng có vài thứ ít nhất phải cho vừa vào ba lô, hoặc làm sao cho dễ mang theo, nếu không thì dù có hữu ích đến đâu cũng sẽ phải vứt đi, chẳng hạn như cái nồi kia.

"Khoan đã! Juan, cậu đốt lửa bằng loại nhiên liệu gì? Bị nước lũ cuốn đi mà nó không ướt à?" Telegin nghi ngờ hỏi.

"Ờ, là cồn khô. Chúng ta rất may mắn, thứ này được đựng trong lọ kín, tôi tưởng là đường hoặc muối ấy chứ, khi cạy ra thì mới biết là nhiên liệu."

Juan nói thật, nhưng nguồn gốc của thứ này không phải từ trận lũ mà là từ trong tay tà thần. Quả thực là họ may mắn, bởi vì tà thần không biết đây là cái gì, nó bị kẹp trong đống đồ dùng, và là bất ngờ do Juan phát hiện ra. Ngay cả Juan cũng không thể từ chối bữa ăn nóng hổi trong hang động tối tăm sâu không thấy đáy này.

Bất hợp lý cái gì? Dạ dày nói rằng nó rất hợp lý! Và khi đã no thì có thể bịa ra một cái cớ ngay thôi! Juan cảm thấy áy náy vì đã khuất phục, nhưng nếu phải lựa chọn lại, anh vẫn sẽ chọn đốt lửa bằng cồn khô trong lon sắt và ăn món thịt bò hầm khoai tây nóng hổi.

"Thế mồi lửa thì sao?"

"..."

Juan lấy ra một vật gì đó từ trong túi, lắc lắc rồi bình tĩnh nói: "Cái bật lửa này không thấm nước, nhưng bên trong không có nhiều dầu lửa lắm, tôi nghĩ chỉ dùng được hai lần thôi."

"Ầy, đừng nói hai lần, hai ngày nữa cũng chưa chắc chúng ta có thể ra ngoài!" Giáo sư Telegin lắc đầu, quay người bước vào trong lều.

Juan thở phào nhẹ nhõm.

Telegin cảm thấy đau nhức cả người, còn tay chân thì bầm tím hết cả. Ban đầu ông nghĩ đó là vết thương va đập do bị nước lũ cuốn trôi, nhưng cơn đau nhức không giống như bị thương mà thay vào đó là cảm giác cơn đau vẫn kéo dài do tích tụ axit lactic sau khi đi bộ trong núi rừng hoang dã suốt ba ngày. Telegin cúi đầu kiểm tra quần áo thì phát hiện vải ở khuỷu tay và đầu gối đã sờn rách rất nhiều, vài chỗ bị nham thạch sắc nhọn cào xước, như thể mình đã bò trong hang động. Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại ở đế giày.

Khoan đã, không đúng!

Làm sao đế giày có thể bị mòn do lũ cuốn? Cát, sỏi và vết hằn trên đế giày, cũng như quần áo...

Giáo sư Telegin không suy nghĩ nhiều, ông đột nhiên mở lều ra, nhìn thấy Juan bị một bóng đen vồ ngã xuống đất. Telegin giật mình, vô thức tìm kiếm vũ khí, may mắn thay là có ánh lửa, ông thấy rõ khuôn mặt của bóng đen.

[2024-ĐANG DỊCH] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ