"Ê, nghe nói cô là con nuôi nhà họ Tần, đúng không?"
Giọng nói mang theo sự ác ý vang lên. Thẩm Thư dừng bước, cô quay lại, mái tóc dày che khuất đôi mắt yên lặng như nước, chỉ còn đôi môi mím chặt, hiện rõ vẻ kiên cường và bướng bỉnh.
"Ăn mặc ra vẻ đàng hoàng, nhưng con người thì cũng phải biết tự nhận thức chút đi, con chuột thì làm sao có thể hóa thành phượng hoàng."
Người nói là một cô gái da trắng, vóc dáng vốn đã phát triển rất tốt từ thời trung học bị bao bọc trong bộ đồ bó sát, khiến mọi nam nữ đi qua đều phải ngoảnh lại nhìn. Cô ta nở nụ cười tự mãn, gật đầu với Thẩm Thư: "Đưa túi cho tôi."
Thẩm Thư lùi lại một bước.
Cô quá hiểu những người này đang nghĩ gì. Về mặt danh nghĩa, cô chỉ là con nuôi của nhà họ Tần. Dù là con nuôi, ăn mặc không tệ, nhưng họ của cô vẫn chưa thay đổi, đi lại cũng một mình, nhìn thôi là biết không được coi trọng. Cho nên luôn có người lén lút bắt nạt cô, để cô bưng trà rót nước, như thể nhờ vậy có thể giáng một cú mạnh lên nhà họ Tần.
Thẩm Thư còn nghe người ta bàn tán, rằng có thể cô sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ kiểu Trung Quốc, sinh ra là con gái nên bị bỏ ở cô nhi viện. Người ta nói nhà họ Tần nhận nuôi cô như làm từ thiện, chỉ vì danh tiếng, những lời kiểu như vậy.
Nếu là vậy, không chừng còn tốt hơn.
Thẩm Thư cúi đầu, không nói gì.
Cô gái da trắng thấy vậy, ngón tay gõ đầu Thẩm Thư, giọng hung tợn: "Tôi đang nói đấy, cô không nghe thấy à!! Mù hay điếc à?"
Thẩm Thư vẫn không nói gì.
Cô gái da trắng tức giận, mạnh tay đẩy Thẩm Thư.
Thân hình của Thẩm Thư nhỏ nhắn, cánh tay và cẳng chân còn yếu ớt hơn người châu Á bình thường, cô không chịu nổi sức lực này, cả người liền ngã ngửa ra sau.
Ngay lúc đó, cô rơi vào một vòng tay ấm áp, được ôm như công chúa.
Thẩm Thư cảm thấy trái tim mình đập thình thịch. Cô mở to mắt, đầu tiên nhìn thấy chiếc áo len màu xanh nhạt, rồi hướng lên là cần cổ dài trắng nõn, trên đó đeo một sợi dây chuyền vàng rất mảnh, lên nữa là cằm gầy nhọn, cái cằm kia hơi cúi xuống, tiếp theo lộ ra đôi mắt màu hổ phách, khác với vòng tay ấm áp, đôi mắt này lạnh băng.
Khi nhìn Thẩm Thư, cô cảm giác như bị một thiết bị tinh vi quét qua, lạnh lùng đánh giá giá trị của mình.
Cô tất nhiên nhớ rõ chủ nhân của đôi mắt ấy, vừa sợ hãi, vừa không cưỡng lại được việc lén nhìn người chị ruột máu mủ, người được thế giới ưu ái, ai cũng yêu mến.
"Em..." Thẩm Thư mở miệng, giọng nhỏ như tiếng muỗi. Dưới ánh mắt lạnh lùng ấy, cô nhanh chóng cúi đầu: "Em... xin... xin lỗi."
"...Em không có gì phải xin lỗi chị cả."
Tần Yên nói, giọng điềm tĩnh. Thẩm Thư như nghe thấy chút thất vọng trong đó.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Tần Yên đỡ lưng Thẩm Thư, đợi cô đứng vững mới rút tay ra. Khi quay đầu, Thẩm Thư thấy cô gái da trắng vẫn đứng đó. Cô có chút bất ngờ, rồi nhận ra phía sau cô gái da trắng ấy là vệ sĩ vạm vỡ, cô bèn liếc nhìn Tần Yên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-EDIT] Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Hài hướcQuỳ xin nữ chủ buông tha bổn cá mặn Tác giả: Mặc Quân Editor: shiroinu980 Tóm tắt: Xuyên thư gặp trùng sinh. Chuyện tình cá mặn bị dòng đời xô đẩy làm cá tươi x bạch liên hoa đen sì sì sáng nắng chiều mưa =))). Truyện...
![[BHTT-EDIT] Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn](https://img.wattpad.com/cover/313628409-64-k175907.jpg)