Chap 11: vòng luẩn quẩn

118 4 5
                                    

Sắc mặt của Trang Noãn Thần gần như màu xanh trắng, hàm răng cắm chặt xuống môi khẽ run. Giang Mạc Viễn vội vàng đưa tay tới ôm cô, lại bị cô đẩy ra, khẽ cau mày, giọng nói nghẹn ngào vô lực, "Đừng đụng vào tôi."

"Noãn Noãn ——" Giang Mạc Viễn thấy sắc mặt cô tái nhợt trông dọa người, mạnh mẽ ôm lấy cô, phát hiện cô đang nhẹ nhàng run lên sau đó dùng lực ôm chặt, "Thật xin lỗi, đều là anh sai." Trang Noãn Thần không còn hơi sức giãy giụa hơn nữa, mặc cho anh ôm, trái tim cũng nhảy lên dồn dập, chỉ có thể đưa tay gắt gao đè ép ngực, hóa giải đáy lòng khó chịu.

"Sa Lâm cầm nhầm văn kiện, anh đi khách sạn thật sự là đi lấy văn kiện, Sa Lâm đau chân, lúc ấy mọi người lại chờ anh trở về họp, anh không muốn lãng phí thời gi­an chỉ có thể ôm cô ta về khách sạn, Noãn Noãn , sinh nhật em anh hơn ai hết muốn cho em vui mừng, thời điểm đi công tác thậm chí còn đấu giá sợi dây chuyền này trở về, bởi vì ta anh biết em rất yêu thích nó, quyển tạp chí kia em lật không dưới mười lần, xem lại như vậy nhất định là em xem trọng nó. Anh không biết sao lại rơi vào tay Sa Lâm, không có quà tặng, anh chỉ có thể chuẩn bị cái khác, thậm chí còn nghĩ tới đón em cùng nhau đi ăn bữa ăn tối, phòng ăn anh đã bao rồi, chỉ là tạm thời thật sự có chuyện. Anh lấy văn kiện lập tức trở về công ty, nhanh chóng để trước mười hai giờ về nhà mừng sinh nhật em."

Giang Mạc Viễn lần đầu tiên kiên nhẫn hướng giải thích hành vi của mình với người khác, ôm thật chặt cô chỉ sợ cô bay mất, nói đến chỗ này, anh giọng điệu chậm lại, cúi đầu nhìn cô mặt tái nhợt, dịu dàng nói, "anh thật sự cho là chuyện này anh sẽ xử lý tốt, nhưng không nghĩ tới vẫn là làm thương tổn em, thật xin lỗi, anh chỉ nghĩ đến bảo vệ em, chưa từng nghĩ tới để Sa Lâm đến tổn thương em."

Trang Noãn Thần hốc mắt hồng hồng, nhưng đã không có nước mắt, ánh mắt vô định nhìn thẳng phía trước, không nhúc nhích. Thấy thế, Giang Mạc Viễn thở dài, lại nhận thấy được thân thể của cô không hề run giống như trước mới nâng mặt cô lên, cúi đầu, nhìn cô ánh mắt lộ rõ lo âu và đau lòng, " còn muốn anh giải thích như thế nào em mới có thể tin đây?" Cô không nói, lông mi dài che kín đáy mắt đau đớn. Giang Mạc Viễn đưa tay sờ sờ cái ớt cô, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu sau đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, nhặt lên daay chuyền trong hộp gấm rồi đi tới, ngồi ở bên người cô, "Sợi dây chuyền này là ta anh đặc biệt vì em chuẩn bị, anh giúp em đeo lên, được không?" Kinh nghiệm dỗ phụ nữ, anh là không kịp Mạnh Khiếu , như thế này đã là việc tốt nhất anh có thể nghĩ tới.

Trang Noãn Thần rốt cuộc giương mắt, dây chuyền tinh xảo phản chiếu trong con ngươi cô, giống như Dạ Lan ánh sao tử loại sáng chói mắt. Cô chậm rãi đưa tay, đầu ngón tay xanh nhạt đụng chạm một chút vào dây chuyền. Giang Mạc Viễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng cô rốt cuộc đồng ý, vừa mới chuẩn bị đeo len cho cô, cô lại cầm lấy dây chuyền, ánh mắt chống lại mắt của anh —— "người phụ nữ khác mang qua, tôi không cần." Dứt lời, liền đem dây chuyền trong tay thả lại trong tay anh, giọng nói lạnh nhạt.

Giang Mạc Viễn ngưng trệ nụ cười yếu ớt trên môi, đầu tiên là sửng sốt sau đó bất đắc dĩ, đem dây chuyền để qua một bên, đôi tay bóp chặt bả vai của cô, mày rậm dính vào một tia nghiêm khắc, "Noãn Noãn , em phải như thế nào mới có thể hết giận? Nên giải thích anh đều đã giải thích, em còn muốn anh phải làm như thế nào?" Người đàn ông nóng nảy lộ rõ bực dọc, văng lên một chuỗi bực tức.

Khế ước đàn ukuleleOnde histórias criam vida. Descubra agora