Chap 44: Chỉ là không tin tưởng bản thân

884 6 1
                                    

Không biết là tại vì máy điều hòa không khí hay là bởi vì giọng nói đàn ông quá hờ hững, nhiệt độ trong phòng đột nhiên lạnh đi rất nhiều. Trang Noãn Thần giống như là một con chim tứ cố vô thân đứng ở trong thư phòng, ở khoảng giữa Giang Mạc Viễn với cửa phòng, cả người cũng theo bản năng bắt đầu căng thẳng đau nhức. Chung quanh khí lạnh giống như là càng không ngừng hướng lỗ chân lông chui ra, và chui vào chỗ sâu nhất trong lòng. Cô cứng tại chỗ, thật lâu mới xoay người lại, nhìn chằm chằm mắt Giang Mạc Viễn , tay dùng sức rũ xuống quần rất nhanh. "Anh cũng rõ ràng mục đích Cố Mặc đến, là anh ấy chủ động tìm em, em không có tìm anh ấy."

"Tới đây." Giang Mạc Viễn không để ý lời của cô nhàn nhạt nói một câu.

"Anh ấy từ sau khi xuất viện em thật sự cũng chưa từng thấy qua anh ấy, tháng sau anh ấy sẽ phải kết hôn, em cùng anh ấy càng không thể, đời này cũng không thể rồi." Hai chân của cô giống như là bị đinh đính trên sàn thảm nhúc nhích, không dám tiến lên vẫn như cũ phí sức giải thích.

Giang Mạc Viễn nhíu mày, âm điệu không nhanh không chậm lại lập lại một lần, "Tới đây."

"Giang Mạc Viễn , anh đừng không nói lý lẽ như vậy có được hay không?" Trang Noãn Thần vào lúc này thật nóng nảy, hai quả đấm nắm thủ trên lưng mạch máu thình thịch nhảy lên nhảy xuống, nhìn chằm chằm anh hô hấp cũng đi theo dồn dập. Cô chậm chạp không chịu tiến lên cho Giang Mạc Viễn hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại, bút máy trong tay để xuống, dứt khoát đứng dậy đi về phía cô. Trang Noãn Thần nhìn bóng dáng đàn ông cao lớn ép tới càng ngày càng gần, trong lúc nhất thời ngực nói ra giọng điệu lên không nổi xuống không xong, cắm ở trong cổ họng kêu cũng không kêu được, nghĩ xoay người chạy nhưng hai chân mềm giống như rút xương, trơ mắt nhìn Giang Mạc Viễn cách cô càng ngày càng gần, gần đến ——

"A!" Bàn tay to của anh mới vừa đụng phải vai của cô, một tiếng kêu sợ hãi liền thoát ra cổ họng, cô đột nhiên xoay người định chạy, nào có thể đoán được vừa mới nhúc nhích hai vai liền bị Giang Mạc Viễn cầm một cái giữ chặt, giống như là người đánh cá một nĩa chọt trúng chỗ yếu của cô. . Hơi thở của đàn ông chui vào phổi của cô, ý niệm đầu tiên chính là anh muốn thương tổn cô, phản xạ có điều kiện cúi đầu chợt cắn cánh tay của anh, hung hăng!

"Ưmh ——" Giang Mạc Viễn bị đau hô nhỏ một tiếng đưa tay buông ra, cô chưa kịp tới kịp chạy lại đưa tay nhốt chặt hông của cô, bàn tay vừa dùng lực đem lấy cô hung hăng ôm vào lồng ngực nở nang.

"Buông tôi ra!"

"Kêu nữa cẩn thận anh sẽ không khách khí với em!" Bên tai nam nhân gầm nhẹ một tiếng nói, cô bị sợ đến ngậm miệng ngay tức khắc. Thấy cô rốt cuộc ngoan ngoãn ở tại trong ngực anh, đuôi lông mày Giang Mạc Viễn lúc này mới khẽ hài lòng, nhìn chằm chằm cô tức giận nói một câu, "Là chó sao?"

Trang Noãn Thần lặng lẽ giương mắt nhìn cánh tay của anh một cái, mới vừa rồi miệng còn rất hung hăng, hiện tại hàm răng vẫn còn chút đau đớn, khó trách lưu lại dấu răng đỏ thẫm rõ ràng như vậy. Giang Mạc Viễn theo ánh mắt của cô nhìn cánh tay của chính mình một cái, ánh mắt bình tĩnh giọng lại mười phần uy hiếp, "Lần sau loạn cắn người sẽ đem răng em lột sạch."

Khế ước đàn ukuleleOnde histórias criam vida. Descubra agora