Chap 9: tiểu tam và cái kết

137 4 7
                                    

Trang Noãn Thần tay cầm nắm cửa, sau khi nghe vậy ánh mắt hơi ngưng trệ, lông mi dài hạ che kín ánh sáng loé lên, quay đầu lại nhẹ nhàng, "Nếu như mà tôi không thương anh ấy đối với cô chẳng phải là tốt hơn? Tối thiểu, cô còn có cơ hội."

"Cô có ý gì?" Sa Lâm nhíu mày run sợ, "Thật sự là tôi đoán đúng rồi, cô ở bên Giang Mạc Viễn chính là ham tiền của anh ấy phải hay không? Tôi biết ngay loại đàn bà như cô chỉ muốn chim sẻ thành Phượng Hoàng, đâu nghĩ gì đến tình người? Đàn bà thấp kém!

"Trang Noãn Thần lẳng lặng chờ sau khi cô ta phát tiết xong mới lạnh nhạt nói, "tôi đây là loại đàn bà thế nào? Tối thiểu rất thực tế, tôi cũng không tốt số như cô, từ nhỏ chính là thiên kim nhà giàu , tự nhiên không có được khí chất cao quý, ưu nhã như cô. Phụ nữ bình thường như chúng tôi, mỗi ngày trong đầu nghĩ chính là làm thế nào để sống tốt hơn, thế nào mới có thể để mình không phải khổ cực, cho nên chúng tôi không có thời gi­an mỗi ngày đem yêu giắt ngoài miệng, càng không có thời gi­an giống như các người lấy yêu ngụy trang để làm chuyện không thực tế. Coi là tôi chim sẻ muốn thành phượng hoàng thì thế nào? chim sẻ biến thành Phượng Hoàng cũng là cả một quá trình chứ? Ít nhất như vậy còn có cơ hội để cho tôi biến thành Phượng Hoàng chứ? Sa Lâm tiểu thư, coi như cô không phục cũng không thể coi thường sự thật, đó chính là, Tôi, bây giờ đã là chim phượng hoàng, hơn nữa còn là chim Phượng Hoàng được Giang Mạc Viễn hết mực yêu thương ."

Sa Lâm nghe lời nói này xong giận đến sắc mặt càng thêm tái nhợt, hô hấp dồn dập, đưa tay chỉ cô, "Trang Noãn Thần , Mạc Viễn thật  nhìn lầm cô! Tôi không nên đưa dây chuyền cho cô! Cô căn bản không xứng!"

"Xứng hay không dây chuyền này cũng là của tôi, Sa Lâm, cô cảm thấy uất ức nên đi gặp Giang Mạc Viễn khóc lóc kể lể mới đúng, chỉ là không có biện pháp, Giang Mạc Viễn thích lấy phụ nữ tham lam hư vinh là tôi vào cửa." Trang Noãn Thần nhếch môi , nhìn Sa Lâm với ánh mắt khinh thường, dứt lời cũng không quay đầu rời khỏi phòng khách sạn.

Lời nói này khiến Sa Lâm tức giận không ít, toàn thân đều run rẩy, không để ý chân đau vọt tới cửa hô to, "cô nói rõ ràng cho tôi!"——— —————— ———

Phố, ------. Tắc xi, một trước một sau. Khoảng thời gi­an này, đường không đông, cảm giác chậm chạp, người đi đường cũng có thể phát giác có cái gì không đúng . Lái xe Tắc xi nhìn lướt qua kính xe, lại giương mắt liếc chỗ ngồi của Trang Noãn Thần , không lên tiếng, nhưng vẻ mặt có chút khác thường.

Trang Noãn Thần không quan tâm, cô không thể không cảm giác thấy vẻ mặt biến hoá của tài xế , cũng không giải thích, chỉ là xe vừa muốn lái về phía đường chính cô lại nhẹ giọng mở miệng, "Quẹo trái."

Tài xế tắc xi sửng sốt, quay đầu lại liếc cô một cái, "Như vậy đi sẽ xa."

"Tôi thích đi xa." Tài xế tắc xi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xe quẹo trái. Sau sườn xe, cách đó không xa chiếc tắc xi kia cũng đi theo quẹo trái. Tài xế có chút đứng ngồi không yên, lại giương mắt liếc nhìn kính chiếu hậu. Trang Noãn Thần quay đầu liếc mắt nhìn sau xe, khịt mũi cười một tiếng, thấy thời gi­an thích hợp liền từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, thuần thục vén đẩy chuỗi số điện thoại. Rất nhanh, đối phương nhận điện thoại, bối cảnh rất an tĩnh, tám phần là ở phòng làm việc.
"Em hôm nay không thoải mái, anh có thể đưa em về nhà không?" Cô hơi giảm thấp giọng nói, nghe vào cảm giác không sức lực, êm tai. Loại giọng nói này không hề ngoài ý muốn để đối phương ân cần.
"Người kiệt sức, xe cũng không mở được." Cô điều chỉnh tư thế ngồi, chờ đối phương nói dứt lời sau gật đầu một cái, "vâng được, em ở dưới công ty chờ anh." Kết thúc trò chuyện, ánh mắt của cô chuyển thành ý vị sâu xa, "tài xế, trực tiếp hướng thương mại quốc tế Đức Mã ."

Khế ước đàn ukuleleOnde histórias criam vida. Descubra agora