Chương 40

264 13 0
                                    


Làn gió buổi sớm chen lẫn với âm thanh đùa giỡn tràn đầy năng lượng của các cô cậu học sinh trên sân trường, thong thả mà thổi qua những ngọn cỏ lẳng lặng mọc quanh bốn bức tường.

Trương Nghệ Hưng ngồi trên thềm đá cạnh bậc thang, những phiến lá bao phủ trên đỉnh đầu vừa đủ để che đi ánh mặt trời gay gắt. Không lâu sau, liền nhìn thấy Phác Xán Liệt cầm hai cây kem chạy về hướng này, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, so với ánh mặt trời còn muốn chói mắt hơn vài phần.

"Nghệ Hưng, này!" Phác Xán Liệt đưa một cây kem cho Trương Nghệ Hưng đang ngồi trên thềm đá, sau đó ngồi xuống bên cạnh người kia, bắt đầu tự tay xé bỏ lớp bọc bên ngoài.

"Cám ơn." Trương Nghệ Hưng tiếp nhận cây kem, cũng không vội vàng mở ra, cậu nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên bao bì một lúc, thoáng lưỡng lự, cuối cùng vẫn quyết định hỏi, "Xán Liệt, tại sao cậu lại ở đây?"

Phác Xán Liệt chợt tạm dừng hành động ăn kem, lập tức quay đầu ngạc nhiên mà trừng to hai mắt, "Khi nãy trên lớp cậu không nghe giáo viên nói sao?"

Trương Nghệ Hưng ngơ ngác lắc đầu.

"Tôi à... chính là học sinh trao đổi do trường giới thiệu đó!" Phác Xán Liệt hãnh diện nhướng mày nhìn cậu, sau đó chọn một tư thế thoải mái nghiêng người dựa vào thềm đá.

"À... học sinh trao đổi." Sau khi biết rõ Phác Xán Liệt không phải cố ý đến tìm mình, Trương Nghệ Hưng bất giác thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy còn cậu? Nghệ Hưng?" Phác Xán Liệt tựa đầu lên tay phải, nghiêng người nhìn về phía Trương Nghệ Hưng.

Người kia mỉm cười, lập tức cúi xuống bắt đầu mở lớp bọc của cây kem trên tay mình ra, Phác Xán Liệt cũng không vội, cứ như vậy mà nhìn cậu xé bỏ từng chút từng chút một, mãi đến khi bao bì được kéo xuống hơn phân nửa, Trương Nghệ Hưng rốt cuộc cũng mở miệng.

"Vậy Ngô Diệc Phàm đâu?" Chờ lúc Trương Nghệ Hưng kể xong mọi chuyện đã xảy ra cùng kế hoạch của Lộc Hàm, Phác Xán Liệt đột nhiên ngồi dậy, nghiêm túc hỏi tới.

"Thật ra bất luận là Rache hay Lộc ca, bọn họ nói đều rất có lý, thứ duy nhất có thể gắn bó tôi và Ngô Diệc Phàm chính là mối quan hệ này, cũng chỉ có tình cảm mà thôi, thế nhưng tình cảm có thể tồn tại trong bao lâu, thật ra không ai trong chúng ta biết cả, thế giới của anh ấy lớn như vậy, dường như mỗi ngày đều đổi mới, làm sao tôi có thể xác định, anh ấy có thể bước tiếp cùng tôi được bao lâu?"

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo vài chiếc lá lả tả bay xuống thềm đá, dường như cũng lấy đi mất hương vị ngọt ngào của cây kem kia, bởi vì khi Trương Nghệ Hưng liếm một miếng, rõ ràng không còn cảm thấy vị ngọt nữa.

Một tuần sau, phòng luyện tập công ty YJ.

"Tiền bối, tôi thật sự không biết, anh đừng hỏi tôi nữa!" Phác Ân Na che kín hai tai, nhưng hai bàn tay nhỏ bé không có cách nào ngăn cản được giọng nói của Ngô Diệc Phàm.

"Ân Na, tình cảm giữa cô và Nghệ Thiên tốt như vậy, làm sao cô không biết được chứ." Bắt đầu từ tuần trước, Ngô Diệc Phàm lúc nào cũng xuất hiện quanh đám người Lộc Hàm để nắm bắt tin tức của Trương Nghệ Hưng, nhưng vẫn không thu được kết quả, sau bảy ngày giằng co, Ngô Diệc Phàm đem mục tiêu cuối cùng tập trung lên Phác Ân Na, là một người không biết nói dối nhất.

[Longfic|KrisLay] Nguyên lai là mỹ namNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ