Hồi thứ 3: Đừng nói nữa

2K 34 0
                                    

[Ngư Băng Linh]

10 năm trước...

Sớm ban mai với những tia nắng xinh đẹp nhảy nhót trên mái hiên, trượt xuống và trải đều lên thảm cỏ lung linh sương lấp lánh. Đêm qua, trời đổ mưa. Cơn mưa rào mùa hạ đối với Linh nhi mát mẻ và vui tai lạ lùng, Linh nhi rất thích mưa mà.

"Băng Linh công chúa, hôm nay trời đẹp, người có muốn ra vườn thượng uyển chơi không?"

Hải Thanh lễ phép ngó xuống nhìn chủ tử của mình, mỉm cười hỏi.

Linh nhi đưa đôi tay nhỏ nhắn ra hứng một chút nắng, nhí nhảnh, gật đầu

"Ý hay đó Thanh Thanh, chờ ta nhé!"

Nói rồi, cô bé xinh xắn đi vào gian trong, lấy ra từ ngăn kéo một chiếc giỏ mây cùng một lọ thủy tinh be bé bằng ngón tay cái thả vào tay áo.

"Đi thôi, Thanh Thanh!"

Linh nhi hướng ánh mắt màu thạch anh tím, trong veo về phía Hải Thanh.

"Vâng thưa công chúa điện hạ, vậy ta đi nhé!"

Hải Thanh nhăn tít mắt, tay đẩy chiếc xe gỗ cọc cạch lăn trên nền đá.
Nắng ban mai xuyên qua những khóm anh thảo rung động khẽ cựa mình trước sương sớm, họa nên một cảnh tượng hoài niệm vô cùng. Ngày đó... đúng là đã từng thấy qua.

Đi dọc Ngư Xuyên Các, lại vòng qua Ngự Thư Phòng mới tới được vườn thượng uyển. Vườn thượng uyển ấy được Hoàng Thượng ưu ái đặt cho cái tên hết sức mĩ miều - Bách Mỹ Uyển.

Bách Mỹ vốn là tên vị mẫu thân quá cố của Băng Linh, Hoàng Quý Phi Lạc Dao Hoa Bách Mỹ.

Chôn vùi tuổi thanh xuân đẹp đẽ trong lãnh cung, với những đố kị, với những tổn thương, người sớm đã không còn khoẻ mạnh nữa... Hoa đẹp đến mấy cũng chóng tàn...

Ừ thì sủng ái, người sủng ái nàng vậy bảo sao các phi tần khác không đố kị đi. Ừ̀ thì yêu thương, người yêu thương nàng, ngoài người ra còn ai khác? Đau khổ vẫn hoàn đau khổ, thê lương đơn giản chỉ là thê lương.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, nàng hạ sinh cho người một tiểu công chúa, đặt tên là Hoàng Thủy Ngư Băng Linh, hy vọng con lớn lên sẽ nhí nhảnh như một chú cá nhỏ bé, đáng yêu như hạt nước lung linh.

"Linh nhi, mẫu hậu không tốt, không thể sống bên con. Chỉ xin con đừng hận ta, đừng hận Hoàng Thượng, đừng hận ai cả, hãy cứ an nhiên hưởng thụ cuộc sống. Ở̉ một nơi nào đó, ta sẽ luôn dõi theo con. Yêu con, Băng Linh!"

***

"Mẫu hậu ta đương thời rất thích anh thảo với Hồng hoang. Thanh nhi, đưa ta ra chỗ kia đi, ta thấy anh thảo rồi, hái một ít đem đi viếng mộ người, ta đảm bảo người rất thích nha!"

Băng Linh thú vị chỉ vào bụi cây phía xa kia

"Nhưng vừa rồi không phải là anh thảo sao? Lúc đi qua Ngư Xuyên Các, sao công chúa không bảo thần hái đi?"

[12 chòm sao -Cổ đại] Mười hai đơn sắcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ