Chương XLI: Nhận ra

882 95 13
                                    

Hôm nay, trời lại đổ mưa. Cơn mưa như vô tận, kéo dài dai dẳng đã bốn tiếng đồng hồ mà vẫn không có dấu hiệu chấm dứt. Tựa hồ cái gánh nặng trong lòng người, nhờ vào trận mưa nặng trĩu mà giải toả ra những bực dọc buồn phiền của bản thân.

Ngoài kia mưa rơi lộp cộp tí tách, ào ạt đọng lại trên từng tán lá cành cây, từng ổ cửa sổ trơn nhẵn. Gió cuồng cuộng thổi mạnh, tạo nên các đợt âm thanh lớn nhỏ vào ô cửa sổ, tiếng chất lỏng lã chã tuôn hoà cùng muốn át đi cả cuộc hội thoại bên trong.

Người nọ nhíu mày nhìn sắc trời qua tấm kính phẳng lặng trơn bóng, tặc lưỡi một cái phàn nàn:

-"Thời tiết thất thường, rõ ràng đang nắng chói chang chớp mắt cái đã chuyển tối đen rồi. Đã vậy, ồn ào chết được."

Cậu trai đối diện nghe thấy thì xoay cả người lại nhìn. Ẩn hiện trong đôi con ngươi màu xanh ảm đảm là thứ xúc cảm trống rỗng hư vô. Có chút quen mắt, cũng có chút xa lạ. Dường như cảnh tượng này, đã diễn ra rất nhiều lần, dù nó chỉ là một cơn mưa bất chợt, không hơn không kém.

-"Bỏ qua chuyện đó đi, Nagisa, cậu kêu tôi vào đây làm gì? Nếu nán lại quá lâu chắc chắn sẽ bị nghi ngờ đấy. Nên có gì quan trọng, hãy nói nhanh lên."

Nagisa trở về tư thế ban đầu, ngẩng mặt nhìn thẳng Rio. Dáng vẻ không nghiêm túc không hững hờ, nếu để miêu tả thì chính xác nhất là "vô cảm". Cậu nói:

-"Tôi muốn cô dành nhiều thời gian hơn để nói chuyện với tôi."

-"Hả??!" Rio ngớ người.

Không ngần ngại gì, Nagisa lặp lại lời mình vừa nói:

-"Tôi muốn cô dành nhiều thời gian hơn...."

-"Tôi nghe rồi, tôi nghe rồi!". Rio cuống cuồng, vội vàng xua tay: -"Nhưng mà, ý cậu là sao khi đề nghị tôi điều đó?"

-"Đây không phải đề nghị, mà là yêu cầu. Rio, trước sau gì cả hai đều làm tòng phạm, cô đã bảo sẽ đưa tôi ra khỏi đây, tôi đã hứa sẽ nghe theo cô. Tìm hiểu nhau một chút, không phải vấn đề to tát gì đâu, ngược lại nó giúp ích thì đúng hơn."

Rio thầm lặng gật đầu, quả thật Nagisa giải thích rất có lý. Nếu đại công cáo thành nhiệm vụ, thậm chí mang được Nagisa theo, việc họ chạm mặt nhau vào lần tới hẳn là đương nhiên. Huống hồ, có lẽ ở trong tình trạng như nhau. Khi hợp tác mà không có sự hiểu biết nhất định về đối phương thì không thể đạt hiệu suất tốt nhất.

Nhưng, trước mặt có một cái thử thách khó lòng vượt qua được.

-"Tôi tán thành ý kiến của cậu, chẳng qua, tôi mà ở trong phòng lâu quá thì không hay. Cậu biết đấy, chủ nhân nơi này...."

-"Đừng để đến nó, hiện tại cô chỉ cần ngồi xuống và đối đáp với tôi. Những thứ khác, tôi tự giải quyết được. Tuyệt đối không ảnh hưởng gì tới cô cả."

Cậu nói chắc nịch, khiến cô phần nào yên tâm. Thiết nghĩ cậu nói có phần đúng, cứ cho dạo gần đây cậu xảy ra xích mích với Karma đi nữa, sự tín nhiệm và bảo bọc hắn dành cho cậu vẫn không chút thuyên giảm. Nói đến thay đổi, có chăng là người ta không đến gặp cậu thôi.

[Karnagi Fanfic] Ấm Áp Trong ĐêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ