"Hả? Ta không phải Trí Nghiên, ta là, ừ? Tại sao ta phải nói cho ngươi biết ta là ai?" Tiểu cô nương nheo mắt lại, giống con mèo nhỏ chưa tỉnh ngủ, khẩu khí cực giống tiểu đại nhân.
Ánh mắt tiểu cô nương này rất giống Trí Nghiên, ngũ quan cũng gần giống, rõ ràng chính là Trí Nghiên phiên bản nhỏ. Chẳng qua trên mũi có thêm một nốt ruồi duyên, mặt cũng tròn hơn. Cẩn Nhi lấy lại tinh thần, nhưng còn chưa mở miệng, Tiểu Trí Nghiên lại nói:
"Ngươi đến mua phòng ở sao?"
"Phòng ở?" Cẩn Nhi quay lại nhìn nhà gỗ, lại nhìn Tiểu Trí Nghiên: "Nhà gỗ này không có ai ở?"
"Có, nhưng mà người kia đi rồi, ngươi suy nghĩ một chút đi muốn mua hay không... Vì cái gì ta giống như lao động trẻ em, múc nước tưới hoa còn chưa tính, hiện tại lại biến thành nhân viên bán hàng luôn rồi, 555555, chết tiệt thật..."
Lầm bầm lầu bầu mấy lời khó hiểu xong, Tiểu Trí Nghiên ngồi chồm hổm ngồi dưới đất chu cái miệng nhỏ nhắn khóc lên.
"Cái gì gọi là nhân viên bán hàng?"
Cẩn Nhi đối với hành vi khác thường liên tiếp của Tiểu Trí Nghiên làm cho mơ hồ. Nguyên lai không chỉ lớn lên giống, ngay cả hành vi cử chỉ đều giống nhau làm cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị.
Tiểu Trí Nghiên vừa nghe vội vàng che miệng lại, này miệng rộng lại lỡ miệng: "Ừ? Ta có nói sao? Tỷ tỷ ngươi nghe lầm đi? Mua nhanh đi, mua rồi là ta có thể kết thúc công việc."
Nơi này non xanh nước biếc đúng là nơi tu dưỡng thể xác và tinh thần tốt, nếu đưa cho Ân Tĩnh, nàng nhất định sẽ cao hứng. Cẩn Nhi động tâm, nhưng lời Tiểu cô nương nói đáng tin sao?
"Tiểu cô nương, mang ta đi gặp trường bối của ngươi đi, nếu nhà gỗ..."
"Trưởng bối của ta? Nàng đi tiêu dao khoái hoạt rồi. Àh, đây là khế đất cùng khế ước mua bán nhà, không cần lo lắng, tiền trao cháo múc đi." Tiểu Trí Nghiên rút tờ giấy từ trong tay áo: "Tỷ tỷ nếu còn không tin, chúng ta đi nha môn công chứng đi."
"Công chứng ra sao?"
"Ai, người lớn các ngươi vì cái gì không hiểu chuyện như vậy đâu? Luôn luôn như vậy vì cái gì."
Cẩn Nhi cười ra tiếng, lần đầu tiên gặp qua tiểu hài nhi như vậy, lời nói cư nhiên khác người lại làm cho người ta thấy buồn cười, trên đời thật sự là vô kì bất hữu.
"Không cho cười, ta không rảnh cùng ngươi nói giỡn đâu, ngươi nói đi mua hay không mua?"
Tiểu Trí Nghiên bắt đầu không kiên nhẫn, hiển nhiên nàng đối với người lớn như vậy đã quen.
"Được rồi, ta đi theo ngươi đến nha môn... Công chứng."
Chỗ này đẹp và thanh tĩnh như vậy nếu mua đưa cho Ân Tĩnh nàng nhất định sẽ thích. Liền không ngại cùng Tiểu cô nương đi xem thử cũng không sao, hơn nữa tại đây hoang giao dã ngoại, một cái tiểu cô nương cũng không an toàn, mang nàng đi nha môn chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?
Nghĩ muốn đến đây, Cẩn Nhi liền mang theo Tiểu Trí Nghiên đi tới nha môn. Khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là mấy tờ giấy này đúng là khế ước mua bán nhà khế đất thật. Nhưng mà làm trưởng bối mà để cho một cái tiểu cô nương cứ như vậy mang theo trên người cũng không tránh khỏi quá sơ suất. Cái dạng cha mẹ gì có thể đối đãi một cái đứa nhỏ như thế? Xem ngôn hành cử chỉ của tiểu cô nương, nhà nàng hẳn cũng không phải hạng người cái gì tôn sư trọng đạo, để ý luân lý cương thường.
YOU ARE READING
[ EunYeon - TĩnhNghiên ] Độc Phụ khó làm
Fanfictionthể loại: cổ trang, 18+, hài hước, ngược. bạn nào có hứng thú...cùng mình theo dõi truyện nhé!