Ân Tĩnh là một người biết hưởng thụ, hoàn toàn dựa theo yêu thích của mình, không câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, muốn thoải mái như thế nào thì như thế ấy. Phòng ngủ của nàng bố trí thành một quán giải trí loại nhỏ, tổng cộng chia làm ba bộ phận chỗ chơi – chỗ nghỉ - chỗ ngủ. Từng bộ phận sát nhau nhưng độc lập và thông nhau ra vào. Trung gian có bình phong bằng gỗ ngăn lại. Mỗi hai mặt bình phong đều có tranh điêu khắc sinh động.
Nàng trực tiếp mang Trí Nghiên vào trong phòng ngủ - phòng quan trọng nhất. Ánh mắt Trí Nghiên tò mò tại những ngũ quang thập sắc kia, những động tác quái dị trên tranh vẽ. Những cô nương này đều không mặc quần áo ha.
Nàng không biết cho nên nhìn Ân Tĩnh, nhưng cũng không bởi vì thấy những cơ thể dồi dào như thế mà xấu hổ, đôi mắt trong suốt chỉ còn lại có hồ nước ba quang lân lân. Quay đầu lại thì thấy giường gỗ hoa lê mang màn, điêu khắc trang trí tinh xảo, dây tơ rũ xuống, trên giường trải ra tàm ti lăng gấm được tiến cống. Trí Nghiên tới gần bên giường, nhảy lên trực tiếp nằm lên lăn qua lăn lại. Hương hương mềm mềm thật là thoải mái! Chỉ chốc lát sau liền cảm thấy một chút buồn ngủ, ngáp một cái, duỗi người nhắm mắt lại.
"Xem ngươi vội vàng kia, nhanh như vậy liền nằm trên giường?" Ân Tĩnh trêu ghẹo nói. Nàng ngồi trên mép giường, một tay ôm eo nhỏ Trí Nghiên, phủ người lên, để sát vào bên tai của nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói xem, là tự cởi hay ta đến giúp?"
Trí Nghiên hốt hoảng cảm thấy có người đang nói chuyện với nàng, có chút bực, trở mình nằm sấp ở trên giường, hai tay ôm đầu rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
"Xem ra ngươi muốn ta động thủ." Ân Tĩnh hé miệng cười, bắt đầu cởi y phục của Trí Nghiên.
Cảnh tượng của Trí Nghiên lần này đã chạm đến lòng của Ân Tĩnh, nàng ở trong lòng thầm than, quả nhiên là ưu vật. Trí Nghiên đã thôi không để ý tới Ân Tĩnh nữa, tùy nàng đùa nghịch, tự bay vào mộng đẹp rực rỡ mà ngủ say, không hề đề phòng.
Ân Tĩnh lúc này đứng dậy rời giường, vươn tới gần một bên đầu giường, ở bên giường có một hộc bí mật bật ra. Lúc này đang ngủ say trong mộng đẹp Trí Nghiên đột nhiên cảm thấy cổ tay lạnh lẽo, mở hai mắt, kéo tay qua nhìn. Một sợi xích đen nhánh, một đầu khóa ở cạnh đầu giường, một đầu khóa tay nàng. Nàng bắt đầu cảnh giác vội vàng ngồi dậy, phát hiện Ân Tĩnh đứng ở đầu giường cười dịu dàng với nàng, nàng nghi hoặc nói: "Đường thố ngư, ngươi đang làm thế? Mau giúp ta cởi bỏ, ta không thích!" Nàng dùng sức kéo xích, lại không có kết quả.
"Ngươi xem ngươi biểu tình cái gì, ta cũng không phải muốn ăn ngươi." buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Trí Nghiên chấn kinh, tay phải lập tức gợi lên vài sợi tóc trước ngực Trí Nghiên thưởng thức.
Trấn định tự nhiên nói: "Ngươi sợ ta sao?"
Trí Nghiên lắc lắc đầu nhưng cúi đầu, nghi hoặc nhìn nàng. Này đường thố ngư hôm nay thật kỳ quái, ánh mắt nhìn mình không giống bình thường, như thể sẽ nuốt mình vào trong bụng. Còn nói không muốn ăn nàng? Nàng ủy khuất nói:
"Thịt của ta không ăn được đâu."
Bị nàng nói như thế, Ân Tĩnh nhất thời cảm thấy dị thường buồn cười, "Ngươi thật là cho rằng ta muốn ăn ngươi?"
Trí Nghiên nhãn tình sáng lên, cúi đầu nhìn ngón tay nàng quấn quanh tóc mình, "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Ân Tĩnh buông tha cho mái tóc, để sát vào khuôn mặt Trí Nghiên, ngọc thủ vươn ra ôm lấy người của nàng, thanh tuyến tràn ngập mê, mềm giọng nói: "Nghe ngươi nói như thế, ta thật phải nếm thử một chút."
Không chờ Trí Nghiên kịp phản ứng, môi dĩ nhiên đã bị Ân Tĩnh ngậm chặt, nàng bản năng muốn đẩy ra, lại phát giác tay đã bị trói.
Đầu lưỡi Ân Tĩnh ướt át nhẹ nhàng liếm Trí Nghiên cắn chặt răng, tinh tế nhấm nháp vị ngọt thơm mát. Thể xác và tinh thần đã bay vào chi cảnh mờ ảo. Luồng nhiệt vô danh lại bắt đầu nhảy vọt, phát ra tiếng sét đánh vang. Nàng thử một chút mở môi đang mím chặt, ôn nhu lại bá đạo đem mùi thơm chính mình mang vào trong miệng Trí Nghiên.
Trí Nghiên cảm giác cỗ trơn bóng ở ngoài miệng bồi hồi, mềm nhẹ mang theo cam thuần mùi rượu. An ủi sợ hãi trong lòng, Ân Tĩnh không có nguy hiểm như thế, vừa rồi là nói giỡn đi. Nàng thả lỏng cảnh giác, dần dần bị Ân Tĩnh dụ mở miệng ra. Đầu lưỡi trắng mịn lúc này hưng phấn đưa tới, tìm kiếm đầu lưỡi chủ nhân cùng nhau hoan lạc, quấn quanh, say sưa tới lui tuần tra cùng nhau.
Giờ phút này, lửa nhỏ biến thành lửa lớn: khắc chế không được từ bên trong Ân Tĩnh trào ra. Leo lên trên thân thể Trí Nghiên, Trí Nghiên cảm thấy Ân Tĩnh kề sát người mình càng ngày càng oi bức, nhìn thấy khuôn mặt Ân Tĩnh hoàn toàn ửng đỏ. Nàng suy nghĩ, ngược lại quan tâm. Chẳng lẽ đường thố ngư lại sinh bệnh? Nàng nghĩ đến cảnh tượng đêm đó khi Ân Tĩnh phát bệnh cũng giống hiện giờ nóng bỏng đỏ tươi, chính là chính cô ta hình như không biết mình sinh bệnh. Theo biểu tình nàng lúc này, Trí Nghiên thấy hình như là khoái hoạt. Sinh bệnh cũng sẽ khoái hoạt sao? Trí Nghiên bất khả tư nghị nghĩ – không hề để ý chút nào về chuyện phải làm bây giờ.
Thời khắc Ân Tĩnh khẽ chạm vào đầu lưỡi Trí Nghiên thì sớm đã quên mình mà trầm luân tại nụ hôn mang đến cho mình sung sướng, một đường sờ soạng xuống phía dưới.
"Đường thố ngư thả ta ra." Trí Nghiên vốn định phản kháng, lại phát hiện mình không thể động đậy.
"Tư vị nhuyễn kinh tán như thế nào? Đây là đáp lễ lần trước, ngươi khẩn trương cái gì?" Ân Tĩnh đối Trí Nghiên cầu xin tha thứ bất vi sở động, lúc sau nhẹ nhàng cười, tiếp tục thăm dò xuống phía dưới nơi rừng rậm.
Nhưng rất nhanh tại trước tầng bảo hộ trong suốt kia nàng ngừng tay, ninh mi, lạnh mặt, không hờn giận: "Như thế nào mà ngươi... Ngươi đối với ta một chút cảm giác cũng không có sao?"
YOU ARE READING
[ EunYeon - TĩnhNghiên ] Độc Phụ khó làm
Fanficthể loại: cổ trang, 18+, hài hước, ngược. bạn nào có hứng thú...cùng mình theo dõi truyện nhé!