Ban đêm, hai người đi trên đường về trường học, đèn đường có chút mờ tối, bên đường nhốn nháo rộn ràng rất nhiều xe đi qua, ngựa xe như nước có chút náo nhiệt.
"Đừng đi ra ngoài, đi lối đi bộ."
Chu Tích Tiệp một phen kéo Kiều Đa Bảo trong lúc cô đang bất tri bất giác thiếu chút nữa đi ra đến ven đường, để ý gia tốc mạch máu đập của mềm mại bàn tay nhỏ bé nắm trong tay.
Kiều Đa Bảo bị cậu nắm tay cũng không thèm để ý, mắt to đánh giá chung quanh cảnh đêm thành thị.
"Oh, đúng rồi! Chuyện ngày hôm nay cũng không cho phép nói cho ba mẹ của cậu." Kiều Đa Bảo đột nhiên nói ra.
"Vì cái gì?" Chu Tích Tiệp có chút kỳ quái.
"Ai nha, tôi lớn như vậy còn cùng người ta đánh nhau quá mất mặt."
". . . Cậu cũng biết mất mặt à." Chu Tích Tiệp khóe miệng quyến rũ ra.
"Hừ, tôi cũng đã mười lăm tuổi !"
Đúng vậy, cô mười lăm tuổi, cậu cũng mười sáu tuổi, cũng không tính là sớm đi. Nhớ tới Triệu Nghị Nhiên kia thỉnh thoảng quang minh chính đại tìm đến cô, trong lòng cậu liền đau buồn, như bảo bối của mình dấu ở trong lòng nhiều năm bị người khác ngấp nghé đòi cướp đi. Nếu như muốn ngăn chặn chuyện như vậy phát sinh, vậy cũng chỉ có biện pháp duy nhất --- đem nhãn hiệu của mình dán lên người của bảo bối kia!
Nghĩ tới đây, Chu Tích Tiệp trong lòng một trận nhiệt huyết bành trướng.
Cậu nổi lên dũng khí, đột nhiên cầm bả vai Kiều Đa Bảo, sít sao nhìn chằm chằm Kiều Đa Bảo.
"Đa Bảo."
"Ừ?"
Kiều Đa Bảo có chút ít nghi hoặc ngẩng đầu, lại tiến đụng vào Chu Tích Tiệp trong ánh mắt kia sâu thẳm thâm thúy như trong hải dương, chỗ đó tồn tại vô biên ôn nhu cùng quan tâm, đồng thời cũng xen lẫn rất nhiều cảm xúc không hiểu.
Đột nhiên xuất hiện cảm giác không khỏi làm tim cô đập có chút gia tốc.
"Cậu. . . Cậu thích tôi sao?" Chu Tích Tiệp không biết rõ mở miệng như thế nào, đành phải thử dò xét trước.
Kiều Đa Bảo nhìn mặt của cậu ta, ngây ngốc chốc lát, đột nhiên cười, phi thường ngay thẳng trả lời: "Thích a."
Chu Tích Tiệp trong lòng vui mừng, bất quá tiếp theo lại nghĩ tới một loại khả năng khác, cậu lại thử dò xét hỏi, "Kia. . . Là tình cảm anh em hay tình cảm nam nữ bình thường?"
"Không giống nhau sao?" Kiều Đa Bảo nghi ngờ, đêm nay Chu lão tam thế nào lại không bình thường đi.
"Làm sao lại giống nhau, Đa Bảo. . ." Chu Tích Tiệp nóng nảy, quả nhiên cậu đoán là cái loại đó, đang muốn hỏi rõ ràng, nhưng mà lại hé ra tiểu bạch kiểm đột nhiên chen giữa bọn họ.
Không đợi cậu kịp bày tỏ, tiểu bạch kiểm kia liền răng rắc nói một tràng.
"Đa Bảo, thật sự chính là cậu! Đã trễ thế này như thế nào vẫn còn ở nơi này, tôi nghe nói cậu cùng nữ sinh cấp ba. . . Ách, cậu không sao chớ? Có bị thương không nha?" Vạn Tiểu Bân ban đầu ở trường học cũng cũng nghe nói về nữ sinh cao nhất sống chết tranh đoạt Triệu Nghị Nhiên cùng nữ sinh cấp ba vung tay trong trường học.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trúc mã cực sủng
RomanceKiều Đa Bảo thừa thế xông lên, hùng dũng xông ký túc xá của nam sinh, từ nhỏ đến lớn đều yên lặng chờ đợi... bên người cô, tên trúc mã liền trần truồng ngăn ở phòng tắm. Cô móc ra chocolate, thô lỗ nhét vào trong miệng cậu: "Mau ăn!" Chu Tích Tiệp n...