Chương 36: phân biệt bị thương

3.3K 75 0
                                    

"Đa Bảo!!"

Chu Tích Tiệp xoay người trong nháy mắt trông thấy Kiều Đa Bảo vọt tới vách tường, lập tức con mắt trợn to, gương mặt tuấn tú trở nên trắng bệch, tay chân đều ức chế không được phát run lên, nhanh chóng bổ nhào đi qua, một tay ôm lấy Kiều Đa Bảo hôn mê bất tỉnh.

"Đa Bảo, em đừng dọa anh . . . Đa Bảo! Tỉnh!!"

Đột nhiên, tay Chu Tích Tiệp ôm Kiều Đa Bảo ngừng lại, có chút run run sờ đầu của cô, vết máu đỏ tươi bắt mắt lập tức dính vào bàn tay của cậu, thậm chí còn chậm rãi từ trên đầu cô liên tục chảy tới gò má, kéo lê mấy vết đỏ.

Hết thảy như vậy khiến người khác kinh hoàng cùng sợ hãi.

"Không có chuyện gì. . . Sẽ không có chuyện gì . . . Chúng ta bây giờ liền đi bệnh viện. . ." Chu Tích Tiệp miệng đều trắng toát, ôm thật chặt Kiều Đa Bảo, đem đầu của cô vững vàng đặt trên ngực của mình, tựa hồ muốn mượn lý do đó bình phục cuồng loạn hỗn loạn trong lòng. Cậu giờ phút này ánh mắt dữ tợn thực đáng sợ, ánh mắt như băng nhìn tên cầm dao cách đó không xa.

Người nọ bị Chu Tích Tiệp như rắn độc nhìn chằm chằm, cảm giác được toàn thân đều nổi da gà, trong đầu hắn ý niệm đầu tiên chính là --- trốn.

Nhiều người như vậy đều bị thiếu niên trước mắt này đánh nằm, kết cục của hắn tuyệt đối hết sức thảm, nhưng giờ phút này chân của hắn lại như đổ chì dường, động đều không nhúc nhích được.

Chu Tích Tiệp nhẹ nhàng để Kiều Đa Bảo xuống, cả người cùng nhanh chóng mà như hổ áo lao tới, cầm lấy đầu người nọ liền hung hăng đụng vào tường!

Bùm!

"Ngươi đi chết đi!"

"Đi tìm chết!!"

Giờ phút này Chu Tích Tiệp gần như điên cuồng đã mất đi lý trí, cùng với bộ dạng bình thường hờ hững thường ngày tưởng như hai người.

Trong tay cậu đang cầm lấy gậy gộc, người nọ căn bản không có lực phản kháng, sớm bị đụng phải đầu rơi máu chảy, thiếu chút nữa không thở được. Hoàn hảo, đến cuối cùng trước mắt Chu Tích Tiệp thanh tỉnh lại, không có đem người giết chết, một tay ôm lấy Kiều Đa Bảo liền điên cuồng mà hướng bệnh viện tiến đến.

Hành lang bệnh viện truyền đến hữu lực sang sảng nhưng tiếng bước chân có chút vội vàng, cha mẹ Kiều vội vã chạy tới.

Nếu như Kiều Đa Bảo chứng kiến rất lâu không thấy hai người cùng nhau xuất hiện ở bên người cô, cũng không biết sẽcao hứng biết bao nhiêu.

"Bảo nhi của ta!" Cha Kiều vẻ mặt lo lắng nhìn xem Kiều Đa Bảo trên giường bệnh, trên đầu quấn quít băng gạc lấy một vòng lại một vòng, trên tay truyền nước biển, trong cơn ngủ say gương mặt tái nhợt. Cha Kiều hốc mắt đều đỏ, mẹ Kiều đã ở bên kia, nắm bàn tay nhỏ bé của Kiều Đa Bảo, mặt mũi tràn đầy lo lắng. 

Sớm liền chờ đợi ở trong phòng bệnh Kiều Đa Bảo Dương Yên cùng Chu Đồng thấy vậy vội vàng an ủi vậy bọn họ.

"Kiều ca, hai người không cần lo lắng, bị thương không phải là hết sức nghiêm trọng, bác sĩ nói là đụng vào đầu, não có chút chấn động rất nhỏ, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại ." Dương Yên nhẹ nhàng nói.

Trúc mã cực sủng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ