Chương 20 Đối chọi gay gắt

3.6K 80 1
                                    

Thời điểm nghỉ giữa khóa, Lâm Nguyệt Dung đột nhiên cầm một chiếc khăn quàng cổ nữ tính, sang trọng đi đến vị trí của Kiều Đa Bảo, cười rất ôn nhu.

"Đa Bảo, tớ vừa mới mua khăn quàng cổ, cầm đi thay đi, khăn trên cổ cậu nam tính quá."

Trong khoảng thời gian này, Kiều Đa Bảo há miệng mắc quai, cùng Lâm Nguyệt Dung quan hệ cũng tựa hồ giống như trước, cảm thấy xa lạ.

Nghe Lâm Nguyệt Dung vừa nói như vậy, Vạn Tiểu Bân đang đùa giỡn Long Phượng Kiều quay đầu lại mắt nhìn khăn trên cổKiều Đa Bảo, cũng kỳ quái hỏi: "Ồ, khăn quàng cổ của cậu giống như của nam sinh nha?"

Kiều Đa Bảo xé một đoạn khăn giấy dùng sức lau nước mũi, nghe vậy liền cúi đầu quét mắt khăn quàng cổ trên cổ, mũi buồn buồn nói: "Có vấn đề gì?"

"Ách, không có." Nói xong, Long Phượng Kiều lại quay đầu đi, mà một bên Vạn Tiểu Bân nhìn cổ của Kiều Đa Bảo, mặt mày tối tăm.

Kiều Đa Bảo coi lại khăn của Lâm Nguyệt Dung đưa tới, lắc đầu, "Không cần, tôi lười phải đổi, hơn nữa. . . Hắt xì! Tôi hiện tại đang bị cảm mạo, sẽ đem nó làm dơ ."

Nói xong cô khụt khịt mũi, liền nằm sấp trên mặt bàn bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Lâm Nguyệt Dung cười cười cũng không nói thêm cái gì, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Cả mấy tiết học buổi sáng Kiều Đa Bảo cuối cùng cũng vượt qua, khi Chu Tích Tiệp tìm tới , cái mũi của cô đã hoàn toàn bế tắc, toàn dựa vào miệng hóng mát, mỗi một câu nói đều mang theo giọng mũi nồng đậm.

Kiều Đa Bảo ánh mắt chán ghét vô cùng trừng mắt khi biết Chu Tích Tiệp mua cho cô thuốc cảm mạo, thanh âm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Tôi không có yếu ớt như vậy, tin tưởng tôi! Khí lực cường tráng vô địch cùng ý chí kiên cường tuyệt đối có thể chiến thắng siêu vi trùng vạn ác! Hắt xì! . . . Hơn nữa thuốc chỉ là kế hoãn binh, trị tận gốc không trị được. . . Achoo!!"

Lần này Kiều Đa Bảo vì tránh né thuốc tây, sững sờ không có lạm dụng thành ngữ. Kỳ thật, Kiều Đa Bảo cũng không phải là sợ khổ, nếu là cho cô một chén thuốc Đông y, cô sẽ liền nắm lỗ mũi uống hết.

Nhưng là, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần uống thuốc tây, thuốc kia liền dính vào trong cổ họng, không thể đi xuống, cũng ho rakhông được, cuối cùng đổ một bụng đầy nước mới đem nó xuống được, mà lúc ấy cay đắng đã tràn đầy toàn bộ khoang miệng, khó chịu giống như đi đại tiện.

Chu Tích Tiệp tựa hồ biết rõ đầu cô nghĩ cái gì, cậu mang ra nhiều bình nước khoáng cùng mấy cái kẹo cao su.

"Cậu nuốt từng viên cũng sẽ không dính cổ họng, nếu không đêm nay sẽ càng thêm khó chịu."

"No! ! ! Dựa vào cái gì. . . Dựa vào cái gì , bị cảm, thuốc gì cũng không uống sau đó kiêng một tuần lễ thì tốt rồi, mà sao tôi lại phải uống thuốc? Không uống! Qua một tuần tôi bảo đảm xác định sẽ hồi phục tốt!"

Chu Tích Tiệp liếc cô một cái, cái gì cũng không nói, chỉ là đem viên thuốc keo kiệt ra, đổ vào ở lòng bàn tay đưa tới cho cô.

Trúc mã cực sủng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ