Chương 53: Không được rời khỏi tầm mắt của tôi

2.4K 51 0
                                    

Quả nhiên, Ôn Khả Tâm vài ngày này vô luận đi đến nơi nào đều tránh không thoát ánh mắt Chu Huyền, trừ phi cô đang ngủ hoặc là đi nhà cầu. Cô cảm thấy hắn quả thực là như lấp kín hội keo di động*, khắp nơi cản trở cô, nhiều lần cô len lén tránh đi ngoài cửa phòng, tránh người giúp việc muốn rời nhà trốn đi, hắn im hơi lặng tiếng xuất hiện, ngăn trở đường đi của cô, sau đó cô lần nữa trở lại điểm ban đầu.

*Dính chị như keo ấy*

"Này, to con, có thể hay không đừng lúc nào cũng quản tôi nghiêm như vậy, tôi không phải là phạm nhân!" Ôn Khả Tâm tính tình đều trở nên bực bội, đứng ở trước mặt hắn trừng mắt, khả thân thể của cô lại chỉ cao tới lồng ngực của hắn, khí thế thoáng cái yếu đi.

"Ôn tiểu thư ở trong phòng thật tốt đi, Ôn tiên sinh cũng nói cô không thể đi." Chu Huyền ngay thẳng, trên mặt không chút thay đổi, giọng nói vẫn như cũ nhàn nhạt không gợn sóng.

"Tôi có thể không đợi ở chỗ này được không? Chẳng phải là tôi mới vừa đi ra cửa chính liền bị anh bắt trở lại sao?" Ôn Khả Tâm trên mặt hiện ra một tia ủy khuất, "Tôi chỉ là không muốn gả cho người tôi không thích mà thôi, vì cái gì các người đều muốn cưỡng bách tôi đi làm việc tôi không thích làm?!"ddl.q.d

Ôn Khả Tâm một bên lên án , một bên dùng sức đập một cái vào lồng ngực Chu Huyền, cô chỉ là một tiểu khí lực, Chu Huyền căn bản liền thân thể cũng không động một tý, ngược lại tay của cô lại nện đến đau nhức.

Nước mắt của cô thoáng cái rớt xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu gối ủy khuất khóc rống lên, "Tôi lại không làm gì sai, các người đều muốn bắt nạt tôi. . . . Ngay cả anh cũng bắt nạt tôi! Ô ô ô. . . ." ddl.q.d

Chu Huyền yên lặng cứng nhắc cuối cùng trên mặt cũng có một tia rạn nứt, cô gái trước mắt này thương tâm khóc thút thít khiến Đại lão thô này có chút ít tay chân luống cuống, giọng nói bất đắc dĩ, "Tôi. . . Tôi không có bắt nạt cô." Hắn chỉ do ông chủ yêu cầu, trông giữ cô mà thôi, lại không đối với cô đã làm gì chuyện gì quá phận.

"Anh chính là bắt nạt tôi, huhu. . . ." Ôn Khả Tâm không quản, cảm xúc liên tục hậm hực lần này đều bạo phát ra, cô luôn luôn là tiểu bạch thỏ nhu thuận, nhưng gần đây các loại bức bách làm cho con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người!

Chu Huyền để cho thân thể bị cô lại đánh lại đạp, sau đó vừa khóc lại nháo nước mắt nước mũi đều lau ở trên quần áo hắn.

Chờ Ôn Khả Tâm phát tiết xong, triệt để tỉnh táo lại sau, cô thấy hình dạng Chu Huyền bị nàng lăn qua lăn lại, khuôn mặt thoáng cái liền hồng, không nghĩ tới thời gian qua thục nữ như thế, nhưng sẽ làm ra chuyên không lịch sự như vậy như. . . Khóc lóc om sòm?

"Cái kia. . . Thẹn thùng a." Ôn Khả Tâm con mắt có chút tránh né.ddl.q.d

Chu Huyền sửa sang nếp may của quần áo trên người, rất đại khí không so đo, "Không có việc gì."

Ôn Khả Tâm cắn môi dưới, ánh mắt liếc trộm đánh giá hắn một hồi mới nhỏ giọng hỏi, "Ừ. . . Anh tên là gì?" Nhiều ngày như vậy cô còn không biết tên thật của hắn, bởi vì mỗi lần tức giận liền trực tiếp gọi hắn là “To con”.

Trúc mã cực sủng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ