"A? Kia nói như vậy thật sự là rất tiếc nuối, mẹ vốn là muốn giúp con, bất quá bây giờ chỉ có thể tiện nghi cho lão Nhị, lúc trước nó có thể gọi là nói qua nó phi thường thích con bé nhiều hơn, hơn nữa hiện tại cũng còn không có kết giao bạn gái, thật sự là quá không bình thường." Dương Yên vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài sau liền chuẩn bị rời đi.
"Không được!!"
Chu Tích Tiệp không hề nghĩ ngợi mãnh liệt một cái xoay người bổ nhào vào cửa phòng, cả người chặn ở kia không để cho Dương Yên ra ngoài.
"Không được cái gì nha, con chính mình đối với người ta không có ý nghĩa, ta còn mù trộn lẫn cái thái độ gì a. Tránh ra!"
Dương Yên làm bộ như nghĩ muốn đẩy con đi ra ngoài, nghĩ tiểu tử này không biết khi nào thì lại lớn lên cao như vậy, như một ngọn núi, như thế nào đẩy cũng đẩy không động, còn lấy được một thân mồ hôi của chính mình.
Dương Yên giằng co một hồi lâu, cũng có chút không nói gì, ngừng lại nhìn chằm chằm con trai của mình.
Mặc dù Chu Tích Tiệp ngăn ở cửa chặn ‘cây ngay không sợ chết đứng’, nhưng cùng mẹ của mình vừa đối mắt, mặt của cậu lại hồng, con mắt tả tránh phải tránh, miệng giật giật còn là cái gì cũng nói không nên lời.
"Chậc chậc, cũng không dám thừa nhận tâm tư của mình, lại không cho phép người khác có cơ hội có thể lợi dụng, thật là một tên rối loạn."
Dương Yên nhìn thấy con trai trong lòng có chút buồn cười, trực tiếp đến trên giường Chu Tích Tiệp ngồi xuống, một bên thỉnh thoảng liếc xéo hai mắt cậu, một bên không biến sắc bốn phía nhìn nhìn, muốn tìm đến một chút 'Dấu vết để lại'.
Đột nhiên, Dương Yên hai mắt tỏa sáng, nắm con rùa bông làm gối đầu hướng về phía Chu Tích Tiệp ranh mãnh nở nụ cười, "Còn nói đối người ta không có ý nghĩa, làm sao liên tục gối lễ vật của người ta đi ngủ!?"
Chu Tích Tiệp trên mặt quýnh lên, liền vội vàng tiến lên đoạt lấy gối đầu trong tay mẫu thân, giấu ở sau lưng.
Cũng đừng nói, gối đầu này mặc dù thoạt nhìn hơi quái, nhưng chất lượng nhưng là rất tốt , bên trong còn có rất nhiều trợ giúp ngủ gì đó, Kiều Đa Bảo đưa người đồ từ trước đến nay đều rất hữu dụng.
Cuối cùng, Chu Tích Tiệp cũng không có mạnh miệng được quá lâu, quẫn bách qua sau liền bình tĩnh trở lại, từ trước đến nay đều thẳng thắn, nếu đã cậu thích Đa Bảo, cậu cũng không sợ thừa nhận, hơn nữa gần nhất liên tục đang nổi lên kế hoạch muốn đem đầu quả tim người tóm lấy, miễn cho người khác ngấp nghé. Hiện tại đã có mẹ mình ủng hộ chính mình, vậy còn lo lắng cái gì.
Dương Yên biết con trai mình trong nóng ngoài lạnh, có chuyện gì đều là giấu ở trong lòng, ai cũng không nói, cũng chính là ở Kiều Đa Bảo trước mặt mới có thể phát triển một chút. Hơn nữa hai người tuổi tương tự, Chu Tích Tiệp làm việc chững chạc tỉ mỉ, từ nhỏ liền mọi cách chiếu cố Đa Bảo, cho nên cô cảm thấy bọn họ cùng một chỗ mới là thích hợp nhất.
Về phần Chu Mạch, Dương Yên kỳ thật cũng không rõ tâm tư của hắn, mặc dù ngoài mặt đến xem, Chu Mạch là đối Đa Bảo thật là để tâm, một chút trêu cợt đệ đệ mình, lén lút cũng ít nhiều cùng Đa Bảo có chút quan hệ, nhưng Dương Yên vẫn cảm thấy con trai thứ hai vô cùng khôn khéo, tâm địa gian giảo như hồ ly, vạn nhất đến lúc Đa Bảo đơn thuần không thôi bị hắn đùa giỡn xoay quanh sẽ không tốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trúc mã cực sủng
Storie d'amoreKiều Đa Bảo thừa thế xông lên, hùng dũng xông ký túc xá của nam sinh, từ nhỏ đến lớn đều yên lặng chờ đợi... bên người cô, tên trúc mã liền trần truồng ngăn ở phòng tắm. Cô móc ra chocolate, thô lỗ nhét vào trong miệng cậu: "Mau ăn!" Chu Tích Tiệp n...