“Nếu anh đi, em liền cùng anh chia tay! Chia tay!"
Kiều Đa Bảo ôm eo Chu Tích Tiệp không tha, một phen nước mũi nước mắt khóc lóc kể lể, trong miệng la hét uy hiếp.
Chu Tích Tiệp vốn là bị Kiều Đa Bảo như vậy chủ động yêu thương nhung nhớ vui mừng một tý, nhưng tiếp theo liền giận tái mặt, "Không được nói hai chữ này!"
"Huhuh ~ vậy không cho phép anh đi!" Kiều Đa Bảo mím miệng, đôi mắt rưng rưng, ủy khuất cực kỳ nhìn cậu.
Cô lúc này có chút ít chật vật, vòng băng gạc trên đầu cũng không có tháo ra, đầu tóc bị kéo tới rối bời, trên mu bàn tay còn lưu lại vết máu, miệng vết thương còn mơ hồ rỉ máu.
Chu Tích Tiệp cúi đầu, nhìn dáng đáng thương cực kỳ đau lòng của Kiều Đa Bảo này, thiếu chút nữa liền không nhịn được phải đáp ứng cô nói là sẽ không đi.
"Bảo nhi, chờ anh một năm thêm nửa năm mà thôi, anh sẽ trở lại thật nhanh vĩnh viễn đều ở bên cạnh em! Tin tưởng anh !"
Mắt cậu đục đỏ ngầu, ôm thật chặt cô, khóe miệng không ngừng hôn lên trán cô cùng đỉnh đầu.
"Em không cần! Em không muốn anh đi, anh đi em sẽ không để ý đến anh nữa! Em về sau không uống rượu, em bảo đảm, anh không cần đi!" Kiều Đa Bảo lắc đầu, cầm lấy ống tay áo của cậu không tha.
"Đa Bảo, anh không qua nổi cửa ải kia của chính mình, lần đó trông thấy bộ dáng em ngã trong vũng máu em có biết anh rất đau không? Anh tự trách đến mỗi đêm đều gặp cơn ác mộng, anh không chịu nổi được cái loại cảm giác đó không bảo vệ được em, như vậy anh vẫn cảm thấy chính mình hết sức vô dụng, em hiểu chưa?"
Chu Tích Tiệp ôm cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn bao hàm tình cảm nồng đậm.
"Em. . . Bây giờ không phải là không sao sao, một chút cũng không có trách anh, đều là chính mình không tốt, em không nên chạy tới quán bar uống rượu . . . Anh không cần tự trách được hay không." Kiều Đa Bảo ở trong lòng cậu khóc thút thít, mạnh mẽ khuyên cậu không cần đi.
"Đa Bảo, anh rất nhanh sẽ trở lại thật nhanh . . . Tin tưởng anh." Chu Tích Tiệp ôm cô một hồi, thiếu chút nữa muốn đem cô vân vê vào trong thân thể mình, một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi, buông Kiều Đa Bả ra, từ hành lý lấy ra băng cá nhân, cẩn thận áp vào châm miệng trên mu bàn tay.
"Về sau không cho phép chạy đến như vậy, phải ngoan ngoan ngoãn nghe lời, chờ anh trở lại, được không?" Chu Tích Tiệp vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Đa Bảo, nhất quán lạnh nhạt trên mặt chưa từng có lộ ra vẻ ôn nhu.
Kiều Đa Bảo nhìn con mắt nghiêm túc của cậu, trong lúc nhất thời trầm luân ở trong sự ôn nhu của cậu ngơ ngác gật đầu nhẹ.
Chu Tích Tiệp khẽ mỉm cười, dáng vẻ tươi cười giống như vẻ thanh khiết gặp ánh mặt trời triệt để hòa tan, đẹp mắt cực kỳ. Cậu sờ sờ tóc Kiều Đa Bảo, lại thật sâu nhìn cô một cái, tựa hồ muốn đem cô khắc vào trong lòng. Cầm lấy hành lý, hướng về phía mẹ gật đầu nhẹ, liền đầu cũng không quay lại lên xe.
Kiều Đa Bảo mắt to nén đầy nước, cùng chạy trước vài bước, nhìn xem chiếc xe kia càng lúc càng xa, có chút ít vô lực ngừng lại, nước mắt giống như hạt châu chảy xuống ở gò má.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trúc mã cực sủng
RomanceKiều Đa Bảo thừa thế xông lên, hùng dũng xông ký túc xá của nam sinh, từ nhỏ đến lớn đều yên lặng chờ đợi... bên người cô, tên trúc mã liền trần truồng ngăn ở phòng tắm. Cô móc ra chocolate, thô lỗ nhét vào trong miệng cậu: "Mau ăn!" Chu Tích Tiệp n...