Chương 43: Ẩn thân

23.3K 722 19
                                    


Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu dung

Tới ngày sáu tháng năm, Tiết Bích Đào đã ném việc này tới sau đầu. Nàng cũng không phải không thử tra xem, nhưng thật sự không có nhiều manh mối, lại nghĩ nếu mình còn đang ở cữ, chắc cũng không lan đến được, vậy thì cần gì phải lao tâm lao lực làm gì.

Vì thế nàng vẫn ăn ăn ngủ ngủ như cũ, ngoại trừ vì chuẩn bị thọ lễ cho Hoàng đế mà phiền não mất mấy ngày, còn lại thì mỗi ngày đều trôi qua rất thanh nhàn.

Đến tối, tuy rằng Hoàng đế có cho người tặng một bàn đồ ăn trong yến hội đến, nhưng Tiết Bích Đào một mình một người nhìn vẫn không muốn ăn uống gì, nên chỉ ăn một cái bánh chưng bọc mứt táo của tết Đoan Dương[1] liền thôi, rồi thưởng bàn đồ ăn kia cho mấy người Vân Lũ. Từ trước đến giờ  nàng đều là đói bụng ăn mặn, no ăn ngọt. Mặc cho ai nói cũng không đổi được.

([1] Tết Đoan Dương còn được gọi là tết Đoan ngọ)

Tiết Bích Đào xoa xoa mắt, rụt đầu lùi về trong ổ chăn.

Cái cổ mảnh khảnh khẽ trốn, tóc đen xoã ra gối, làm người không tìm thấy gương mặt phù dung kia được. Thọ vương đúng hẹn đến, trước khi đến còn cho rằng có thể nhìn thấy bộ dáng nàng tinh thần phấn chấn, chờ xuất phát, nhưng sau khi đến mới phát hiện chỉ có thể nhìn thấy con sâu nhỏ đang lười nhác ngủ, đầu tóc thì tán loạn.

Ở trong lòng tính toán, đây là lần thứ ba nhìn thấy nàng ăn vạ trên giường không chịu nhúc nhích.

"Mèo con." Hắn thuận miệng lấy cái biệt hiệu, tiến lên đi vỗ đoàn mềm mại kia gọi nàng: "Gõ chiêng mở diễn."

Nàng ở bên trong xoay người, đưa lưng về phía ngoài giường.

Thọ vương gọi vài lần không thấy hiệu quả, không kiên nhẫn duỗi tay xách cổ nàng kéo ra. Trong lúc tiểu gia hỏa đang dựa vào trực giác của động vật để phản kháng lại đều bị trấn áp, nhưng bởi vì làn da nàng quá trơn nhẵn, nên cũng trốn khỏi tay hắn rất nhiều lần.

Tiết Bích Đào giơ gót chân nhỏ lên, cách chăn đá cho hắn một cái. Sau đó thông minh bò dậy lấy áo ngoài chui vào trong chăn để mặc. Không phải là nàng không nghe thấy, mà là không muốn trả lời.

Nhưng mà trình độ chấp nhất của nam nhân này lại vượt quá tưởng tượng của nàng.

Thọ vương che lại cánh tay phải bị đá, mới phát hiện hoá ra mèo con này vẫn biết duỗi móng vuốt ra cào người. Thấy nàng đang mặc xiêm y liền lập tức xoay người không cùng nàng so đo nữa, cuối cùng còn biết phi lễ chớ nhìn.

Sau một lúc lâu, nghe được một câu "Xong rồi", mới xoay người lại.

Hắn thấy nàng lung lay bò dậy, giống như hơi không cẩn thận liền phải ngã ngồi rồi lại, nên hắn nở nụ cười có chút cổ quái. Nhìn nàng lúc này, thật sự không có lực công kích gì cả.

"Mỏi lắm à?" Hắn tiến lên đỡ nàng.

"Ừ, hôm nay ngủ nhiều." Sau khi bị đánh thức thanh âm của nàng mềm mại giống bánh trôi, hàm răng vừa cắn liền hãm ở bên trong, dính chặt chẽ.

[HOÀN] Kỹ Năng Tranh Sủng [Edit] - Chân Lật TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ