Ánh sáng của tình yêu thương

426 34 1
                                    


Những tiếng la hét tuyệt vọng và những hạt nước mắt nặng trĩu rơi khắp khóe mi cay khiến cho cả người Rin mệt nhoài. Giấc ngủ đã đến với thân thể bé nhỏ ngay trong chốc lát, cô vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của anh trai mình khi nằm trong vòng tay anh. Chính vòng tay ấy là niềm an ủi cuối cùng trước khi Rin tỉnh giấc một lần nữa và từ đây thân thể bé nhỏ của cô gái bảy tuổi sẽ phải chống chọi với thế giới khắc nghiệt và oan trái kia một mình đơn độc, đó là cô đã nghĩ thế

Cái thực tại tàn bạo rằng cả gia đình Rin đã chết trôi qua giấc ngủ của cô thật nhanh và sẽ sớm thôi cô sẽ lại bị nó ám ảnh đến tận ngày sau cuối của cuộc đời mình. Kể từ giây phút Kai ngã xuống, Rin đã biết được điều đó

Hình ảnh cô được ủ êm trong vòng tay Kai biến mất nhanh chóng chẳng còn lại dấu tích gì, chỉ chừa lại Rin một mình chơ vơ trong bóng tối đen đặc cùng niềm sầu đau vây kín. Cô khóc, những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi. Cả quãng thời gian qua, dài đằng đẵng, cô đã không nhớ về tấn thảm kịch này rồi. Cô đơn giản là chôn sâu nó vào bên trong tâm trí, khóa chặt cánh cửa dẫn đến kí ức này, lảng tránh nó để không khiến bản thân mình buồn đau, nhưng nào ngờ đâu, khi cô khép chặt niềm đau quá khứ ấy, cũng là lúc cô đánh rơi cả những phút giây êm thấm cuối cùng của gia đình mình

Cô đã vô tình quên đi dáng chạy hiên ngang của cha cô kéo cả gia đình vào cánh rừng sâu. Cánh rừng rất lạ lẫm với họ nhưng cha cô vẫn không nề hà mà cứ tiến lên phía trước, bảo vệ và an ủi những thành viên còn lại bằng vẻ chững chạc và đáng tin cậy vô bờ

Cô cũng hững hờ với đôi mắt sáng rực của mẹ cô đêm hôm đó, mẹ cô ôm cậu em trai vẫn còn đang say ngủ chạy mải miết vào rừng khi siết chặt lấy đôi bàn tay cô. Bà chạy với đôi chân run rẩy và khiếp đảm, nhưng bàn tay bà ủ ấm cho cô lại vững chắc và kiên định vô nhường, như thể nó được đúc từ ý chí sắt đá của tinh thần và bản năng bảo bọc của người mẹ. Miệng bà thi thoảng sẽ an ủi cô sẽ không sao cả, tất cả sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ sống, nhưng cuối cùng, chỉ một mình cô làm được

Cô cũng tạm gác lại hơi thở ấm nồng của anh cô khi lần cuối cùng anh còn ấp êm cô trong vòng tay của mình, cô quên đi mất lời êm ả của anh an ủi cô trước lúc ra đi, trước lúc anh nghiêng người để phần lưỡi kiếm cắm sâu hơn vào da thịt mình và để cho cô một sự toàn vẹn và đảm bảo. Anh đã ngã xuống vì cô

Có người bảo, quên được những buồn đau là cái tốt, nhưng trong quá trình quên đi buồn đau đó, Rin đã vô tình đánh mất những giá trị quan trọng của cuộc đời mình, cô đơn thuần chỉ là sống trong sự ngây thơ đơn giản trong suốt nhiều năm qua mà không hề nhớ đến những ngọn lửa của tình thương yêu đã cháy bỏng trong tim mình được thắp lên từ sự bảo bọc của gia đình cô

- Con xin lỗi, cả nhà, cô gào lên trong tiếng nức nở của ăn năn và hối lỗi, cô hoàn toàn tuyệt vọng. Tuy vậy đêm đen quanh cô đã bắt đầu thay đổi, nó không còn là một màn dày đặc của u mê mà nó chợt trở nên xanh thẳm, màu xanh bạt ngàn của núi rừng và những rặng cây xanh mướt, cô đang ở đâu vậy

Rin chững lại và nhìn xung quanh mình một hồi lâu, không hề có động tĩnh gì cả, mọi thứ đều yên ắng, như thể ta sẽ có tội nếu phá vỡ sự yên tĩnh ở đây. Nhưng kẻ có tội ở đây, không phải là cô, mà là những âm thanh trầm đục kì lạ đang từ phía sau sùng sục tiến đến

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ