Mùa hè

205 22 6
                                    


Mùa hè là mùa oi ả nhất trong năm, nắng gay gắt chiếu không ngừng bất kể ta có dùng cách nào để chống chọi

Rin thở dài trong bứt rứt, không dám nhìn ra bên ngoài vườn bởi nắng có thể khiến cô hoa cả mắt. Mashihito vẫn đang thiu thiu ngủ giấc trưa, gió từ bàn tay Rin quạt giảm bớt phần nào nắng gắt cho đứa con yêu dấu

Rin uống một tách trà, luôn luôn là trà, thức uống duy nhất có thể xoa dịu cô cho dù đó là mùa nào trong năm. Cả tháng nay tòa thành cô chỉ có thể nấu mỗi trà hoa mà thôi, sau khi pha ấm trà còn được ngâm trong nước mát để tạo hiệu quả tốt nhất. Nắng gay gắt đến thế đó

Thỉnh thoảng ta còn có thể nghe được tiếng Jaken than vãn về việc bàn chân nhỏ bé của lão đã bị đốt cháy khủng khiếp như thế nào dưới nóng bức ngoài kia. Mùa hè là mùa chín rực của cây cỏ nhưng tất thảy các loại hoa Rin trồng đều không thể nở vì chúng bị thiêu cháy trước khi có cơ hội bung hoa

Rin kéo rộng cổ áo yukata của mình, sắc xanh trầm của vạt áo làm dịu đôi mắt cô đi đôi chút, Mashihito vẫn đang ngủ rất say. Cô xoa nhẹ mái đầu bết lại vì mồ hôi của đứa trẻ, má phồng phúng phính đôi khi sẽ nhăn lại vì gió nồng từ bên ngoài thổi vào

- Em sẽ nóng đến chết mất thôi, cô than thở với Sesshomaru vừa bước từ bên ngoài hành lang vào. Đôi khi Rin sẽ thấy khó hiểu bởi Sesshomaru, bởi vì có lẽ hắn là người duy nhất không cảm thấy nóng, dáng vẻ rất bình tĩnh, thư thái trong bộ kimono vải thêu có lẽ là dày gấp ba lần thứ mà Rin đang khoác lên người

- Ta không thể quyết định được chuyện thời tiết, đáng buồn làm sao, hắn nói vẻ bông đùa ngồi xuống đối diện cô

Rin thở dài rồi chăm chú quay về ngắm nhìn đứa trẻ đáng yêu đang say ngủ mặc kệ cơn nóng. Ai mà chẳng biết Sesshomaru không thể quản lý được chuyện thời tiết, nhưng nói ra như vậy, thôi cứ thà là không nói

- Haha – ue, Mashihito khẽ mè nheo trong cơn ngái ngủ, nóng quá đi mất

- Mẹ chẳng biết phải làm sao cả, Mashi, Rin dùng nỗ lực duy nhất của mình là quạt nhanh hơn nữa để lùa gió, ngoài cách đó ra, đúng là chẳng còn cách nào

- Haha – ue, Mashihito lại gọi

- Sao nào, Rin cúi người, kề sát khuôn mặt vẫn còn thơm tho mùi sữa gạo

- Con muốn đi tắm suối, bàn tay nhỏ bé nắm lấy gấu áo Rin giật nhẹ, đôi mắt trong vắt vẫn còn mơ màng không rõ

- Mai chúng ta sẽ đi, Sesshomaru khẽ vuốt ve mái đầu bóng mồ hôi của đứa trẻ, chúng ta không thể đi kịp lúc này

- Vậy cũng được ạ, nói xong ý đó, đôi mắt vàng nhạt được khép lại, Mashi bé thơ lại chìm vào giấc ngủ

Ngày hôm sau đó, khi mặt trời vẫn chưa ló dạng, trời vẫn còn tương đối mát, Mashihito đã tỉnh dậy và chạy dọc khắp tòa thành

- Nhóc con, Sesshomaru khẽ thì thầm khi Rin rúc sâu vào người hắn hơn nữa để tránh đi tiếng hô hoán trên dọc đường đi của Mashihito

Hắn ôm chặt Rin vào lòng và kéo lớp chăn mỏng che đi tai cô và cố gắng quay trở về giấc ngủ, hoàn toàn không bận tâm đến việc gì lại có thể khiến đứa con trai yêu dấu của vợ chồng họ chạy loạn khắp tòa thành khi bình mình còn chưa kịp lên

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ