Xa xôi hơn nữa

302 32 0
                                    


Ở một nơi xa xôi hơn nữa, nằm ngoài cánh rừng xanh tươi bao bọc lấy tòa thành miền Tây, nơi mùi hương của con người và những âm thanh huyên náo sẽ chẳng thể chạm đến mái ngói xanh thẫm của tòa thành. Chính xác là ở đầu kia của mảnh đất miền Tây

Trong nắng hạ rực nồng như đốt cháy cả những ngọn cỏ xanh tươi, cái nắng gay gắt và khắt nghiệt có thể dễ dàng đáng gục bất cứ thân thể yếu ớt nào trong cái nồng đượm và rạo rực của nó. Cô bé đang chạy hớt hải ở cạnh dòng suối là một ví dụ điển hình

Đôi chân ửng đỏ vì đã vượt qua một chặng đường dài để đến với nguồn nước trong, cô ôm trên tay mình một chậu nước lớn quá khổ và khệ nệ đem nó về nhà khi bóng lưng cô đổ đen kịn trên nền cỏ non. Bước những bước vội vã, cô không thể tiêu tốn quá nhiều thời gian cho công việc này, còn rất nhiều thứ chờ đợi cô ở nhà nếu cô không nhanh lên thì có thể đến tối khuya cô mới có thể chợp mắt

Nhanh hơn nữa, sắp đến rồi, đôi bàn tay trắng bệch vì chịu đựng sức nặng một thời gian dài, Rin chỉ có thể ngậm ngùi và cầu mong đường về nhà rút ngắn lại, cô đã mệt lắm rồi

Thêm một chốc nữa, cô đã đặt được chậu nước xuống hiên sau của ngôi nhà mà cô trú tạm, cô đã sống tại đây được ba năm nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy mình thật sự có thể thuộc về nó. Bởi hơn hết, nhà là nơi mà ta có thể cảm nhận được tình yêu thương, còn ở đây, thì ngược lại

Chưa kịp lau khô những giọt mồ hôi lấm trên vầng trán, cô lại bị gọi đi

- Rin, lại đây bác bảo, giọng của người bác từ phía trước vọng đến

Bộ kimono cũ kĩ và đã phai đi màu hồng tươi tắn của nó cách đây hai năm trước, Rin phủi sạch bụi khỏi nó rồi bình tĩnh bước đến nhà trên, nơi cô không thể bước vào với tư cách là cháu của chủ nhân căn nhà, mà là người hầu

Cô đã thôi không còn oán trách về những đối đãi bất công đã đến với mình theo một cách không thể nào ngờ đến thế này. Cô đã được trải qua những năm tháng thơ ngây tuyệt diệu bên cha mình, mẹ cô đã qua đời không lâu sau khi hạ sinh cô, người cha mà cô yêu quý, kính trọng đã nuôi dưỡng và thương yêu cô hết mình, ông đã nỗ lực để lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn bé nhỏ của cô khi thiếu vắng bóng hình người mẹ. Nhưng sau khi có chiến tranh đến làng, ông buộc phải ra đi, ông chào tạm biệt cô vào một buổi sáng tối màu của u uất và đó là lần cuối cùng cô còn có thể cảm nhận được cái xoa đầu ấm áp của ông. Sau đó, cô được gia đình của người bác này nuôi dưỡng, và không có sau đó nữa. Cô mở cánh cửa phòng mà vợ chồng vị chủ nhân đang ngồi

Cô được yêu cầu ngồi xuống, và thật kì lạ là hôm nay họ lại đối xử với cô tốt đẹp hơn bình thường. Cô được rót cho một chén trà, được ăn bánh và thậm chí người vợ còn vuốt mái tóc nâu mượt của cô. Đối với cô bé mười tuổi như Rin mà nói, chút dỗ dành này đã thắp lại được những vì sao sáng bên trong đôi con ngươi lay láy trong veo. Cô đã nở một nụ cười rất tươi, tươi tắn hơn những ngày trước rất nhiều

Trước khi cô rời khỏi, cô đã được tặng một bộ kimono mới tinh với chất lụa thượng hạng màu cam nhạt xinh xắn. Cô được yêu cầu thay ngay và được miễn toàn bộ công việc mà cô phải làm vào hôm nay, đây là một niềm vui ngoài sức tưởng tượng

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ