Những ngày đầu tiên

556 35 5
                                    


Đã là hai ngày nữa rồi kể từ ngày Rin nhận được lá thư gửi đi từ miền Bắc. Cô đã đọc đi đọc lại không biết đã bao lần, mỗi lần kéo nhẹ dải lụa nâu là mỗi lần cô hồi hộp, chẳng phải là mỗi lần đọc nội dung sẽ khác đi nhưng chỉ là cô muốn siết lấy từng cảm xúc một được truyền qua lá thư thư với những con chữ đẹp tuyệt

Ngày hôm nay trời đã bớt lạnh hơn khá nhiều, Rin đã tắt ngọn lửa trong phòng và ra vườn từ sớm, cô đón lấy những hạt tuyết rơi lả tả theo từng đợt nhỏ mỏng tanh trên đôi tay gầy. Rin mỉm cười khi những hạt tuyết mềm mại chạm vào tay mình, mọi thứ đều gợi cô nhớ đến bóng hình cô thân thương, duy chỉ khác một chút, bên Sesshomaru cô thấy ấm áp vô nhường

Tia nắng vàng vọt yếu ớt chiếu rọi trên gò má ửng hồng, Rin lấy tay che mắt và để hơi thở của mình hóa thành khói trắng bốc lên nền trời xanh thẳm. Theo lối của bụi khói cô trông lên ánh mặt trời đang soi tỏ thân người mình

Ta thường rất ghét ánh mặt trời gay gắt vào những ngày hạ rực nồng. Nhưng khi trời vào đông, ta chỉ ước mình được gần sự chói chang ấy thêm một chút nữa, để những ngón tay không khô khốc lại và cơ thể cũng không mỏng manh đến nhường này

Cô nhớ lắm những ngày nắng ấm, cô muốn sớm nhìn thấy ánh mặt trời hừng hực lửa ấy, trong vô thức, những tia nắng ấy cũng lại gợi cô nhớ đến Sesshomaru

Hồi ức đưa Rin trở lại những tháng ngày đầu tiên khi Sesshomaru đưa cô trở về lại cuộc sống giữa những con người, sự sợ hãi, rụt rè, âu lo, và có cả một chút buồn bã

___


Cô không biết liệu mình có thể hòa nhập không. Những con người sống cùng cô trong một làng, theo như những gì cô nhớ, họ hắt hủi cô như một thứ bệnh dịch, họ chà đạp cô như một loại kí sinh hèn hạ. Cô không biết mình đã làm sai chuyện gì, cô chỉ biết mình chơ vơ và lạc lõng và cô độc

Liệu ngôi làng này có giống như nơi cô đã từng sống kiếp đời cam chịu, liệu cô có còn được hạnh phúc, cô... không biết

Trong những tháng đầu tiên, mọi người, tất cả họ đều xem cô như một người thân thuộc. Họ chăm sóc cô thật tốt, bảo bọc cho cô thật chu đáo, họ chỉ bảo cô rất nhiệt tình. Cả những đứa trẻ khác trong làng cũng kéo cô vào bên trong tâm điểm của những trò chơi đùa hằng ngày. Cô cười thật vui vẻ và sống thật an yên

Tuy vậy, hy vọng của cô mỗi ngày đó chính là gặp lại Sesshomaru, thêm một lần nữa. Khi ngồi trên cánh đồng thảo dược cùng bà Kaede và Jinenji, cô nhớ đến những cánh đồng mà họ đã cùng nhau lướt qua trong tiếng hát vang rộn rã của cô. Khi cô giặt giũ cùng những Sango, cô nhớ đến những nụ cười sảng khoái của mình khi đầm mình trong dòng nước mát lạnh cùng Jaken còn Sesshomaru sẽ ngồi gần đó để sẵn sàng vớt cô lên nếu cô lỡ may sảy chân và A – un luôn ngồi đấy và sưởi ấm, hong khô bộ kimono ướt mèm. Cô nhớ lắm những người bạn đồng hành của mình

Cô nghĩ về lý do họ chia xa, sau khi Naraku chết đi nhiều yêu quái đã trỗi dậy lập thành một binh đoàn hòng giành lấy miền Tây. Ở bên Sesshomaru lúc này là quá nguy hiểm, hắn luôn luôn phòng chừng trong phong thái rất căng thẳng bởi chuyện một chiếc phi tiêu tẩm độc bay ra từ bụi cây và găm vào cổ Rin là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Hoặc là hắn phải luôn ở cạnh cô hoặc là cô phải dính lấy hắn

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ