Thanh kiếm

167 19 1
                                    


Sesshomaru rời tòa thành đi từ sớm, ngay khi vừa tỉnh dậy thì Rin lẫn Shimoki đều đã không còn nhìn thấy Sesshomaru nữa rồi. Họ đều biết hắn đi đâu, bởi lúc này thì chỉ còn đúng một việc đó để làm mà thôi. Họ mong là hắn sẽ trở về sớm, còn bản thân thì làm những việc cần đến mình

Sesshomaru rời thành khi trời chỉ vừa hửng sáng mà thôi. Hắn không muốn gây quá nhiều sự chú ý, không phải là hắn sợ bị theo đuôi hay là gì cả, bởi dù có thì hắn cũng chẳng quan tâm. Nhưng hắn không muốn chuyện đi về và công việc của mình trở thành chủ đề bàn tàn cho những kẻ hạ đẳng, vì vậy mà hắn rời đi sớm, khi mà tên đưa tin của Santaro ẩn nấp cách chân núi khoảng chừng hai dặm vẫn còn ngủ say, hắn mang theo Jaken cùng với miệng của lão bị bó lại

Mẹ hắn đã thiết lập xong đội quân sẽ đến tòa thành của hắn vào chiều nay, và bà muốn hắn kiểm tra qua một lượt. Dù thế nào đi nữa thì họ cũng đang bị áp đảo về quân số, dù là có hắn, Inuyasha và miễn cưỡng lắm là Shimoki, Rin, Hitomi và cả mẹ hắn nữa nhưng nhìn vẫn sẽ rất thưa thớt nếu xét đến tình trạng biến động của vài ngày đến. Đã luôn có một đội quân nội thành của mẹ hắn và họ là do chính mẹ hắn đào tạo mà thành, khả năng chiến đấu và tinh thần thì không cần bàn, hắn sẽ chỉ đến để xem qua các bố trí mà thôi. Đợi đến khi họ đến tòa thành miền Tây vào chiều nay thì có quá nhiều việc để kafm, hắn đang giải quyết những việc độc lập trước

Như thường lệ, thứ khiến hắn chướng mắt là bộ ghế dài vài thước bọc nhung đỏ thẫm của mẹ hắn, thể loại thẩm mĩ hoa hòe không thể tả, may mắn là mẹ hắn có một khuôn mặt vào hàng tiêu biểu chứ nếu không thì tổng thể những thứ xoay quanh bà sẽ trông như một khóm hoa được trồng bữa bãi. Nhưng trên chiếc ghế đó thì không có mẹ hắn, hắn được chào đón bởi những người hầu trong tòa thành, theo mùi của bà, hắn đi dần về phía sau của tòa thành, nơi mà những ngọn mây phủ đầy tầm mắt

- Đến sớm vậy à, bà mỉm cười nhìn hắn khi hắn bước vào sảnh sau của tòa thành, ngồi cạnh một chiếc bàn gỗ kê những cuộn giấy trắng ngà, bà đang ghi chép một thứ gì đó

- Không phải vì nhớ mẹ đâu, hắn lườm khi nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của mẹ mình

___


Rin đi dọc tòa thành, cô vẫn có thói quen này từ rất bé rồi, cô sẽ miết tay mình trên những vách gỗ láng bóng, cô hồ như có thể cảm nhận được dòng chảy tươi sống ở bên trong từng thớ gỗ. Cô không còn buồn tìm lý do vì sao nữa nhưng cô nghĩ rằng mình đã có thói quen này từ trước khi cô bước chân đến đây rồi. Những cảnh quan này, những đồ vật trong tòa thành này cũng vậy. Chúng đều như muốn nói với cô điều gì đó, kể với cô một câu chuyện, một điều gì đó mà cô cảm nhận rằng mình sẽ rất muốn nghe nhưng đồng thời cũng sẽ rất đau đớn nếu cô nghe được. Cô liệu có nên để cho mình nghe được những tâm sự đó, cô sợ hãi

Cảm xúc như vậy đã luôn theo chân cô từ ngày cô bước đến đây lần đầu tiên, cô đã nói với mình hàng ngàn lần rằng cô thân thuộc tòa thành này hơn bật tất những tháng năm mà cô sinh sống tại đây, vượt lên trên tất cả chúng, tòa thành này như một phần xương máu của cô, có gì mà cô lại không biết chứ

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ