Điểm đến

243 28 1
                                    


Đêm đã buông xuống từ rất lâu, chính cả Sesshomaru cũng dần cảm nhận được những trầm lắng mà màn đêm đã mang lại. Shimoki đã ngủ say từ rất lâu, hắn biết chắc chắn cô sẽ chẳng thể nào chống chọi được với cơn mệt mỏi vì đã hoạt động gần như cả ngày hôm nay dưới dáng vẻ của con người. Vì vậy, sau khi hé mở nhẹ cánh cửa để đảm bảo rằng Shimoki đã say giấc nồng thì hắn bước ra ngoài hiên, nơi có ánh trăng soi sáng vằng vặc. Ánh trăng nhẹ nhàng ôm ấp lấy khuôn mặt hắn, xương gò má hắn ánh lên vẻ cao ngạo dưới những vết bớt đỏ thẫm, đôi mắt hoàng ngọc của hắn thơ thẩn ngắm nhìn ánh bành bạc treo trên đỉnh đầu, hắn để cho ánh đằm thắm đó hòa quyện với chất tĩnh lặng trong đôi mắt mình. Một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua đung đưa những sợi tóc bạc trong gió, hắn ngồi xuống, lặng lẽ nhìn xa xăm

Hoa viên hắn đang ngồi đây được dát một lớp vàng mềm mại và trong trẻo, cả khu vườn với những cánh hoa đủ màu sắc vẫn đang dịu dàng trao tình với ánh trăng. Bức tranh đang được trưng bày trước mắt hắn đây thật rộn rã nhưng cũng trông thật tĩnh lặng đến vô thường. Dưới đôi mắt hắn, những màu hoa kia đã chẳng thể gây thêm cho hắn bất cứ luyến lưu nào để thả hồn dõi theo những biến chuyển của chúng nữa, chúng đã chẳng thể làm cho hắn lay động như ngày trước nữa, bởi một khi hương hoa thơm nồng nàn kia tìm được kẽ hở để xuyên vào trong tâm can hắn, chúng sẽ để lại những tổn thương mơ hồ. Hắn đã hạn chế tất cả những tác nhân có thể khiến hắn nhớ đến cô, nhưng, xem ra là vô ích. Hắn đã cố gắng kìm nén dáng hình cô thấp thoáng trong tâm tưởng, nhưng ánh trăng đẹp đẽ đêm nay đã dẫn lỗi cho dáng hình Rin lan tỏa trong tâm trí hắn. Đẹp vô ngần

Cô thật gần, mà cũng thật xa, hắn biết, cô sẽ chẳng khi nào rời xa hắn, rời xa Shimoki, nhưng liệu hắn có thể được an ủi bằng niềm tin ấy, nó không hữu dụng hoàn toàn đâu. Đã có rất nhiều lúc cũng như thế này, khi hắn chỉ có chính mình, để đối diện với bóng hình đẹp đẽ của cô, dịu dàng như một cơn gió xuân, nồng đượm như những cánh hoa vấn vương thơm ngát, cô là tất cả những gì mà hắn có thể ao ước, chỉ cô mới có thể khỏa lấp mọi sự trống trải trong tim hắn lúc này. Hắn chưa bao giờ coi cái cảm giác trống trải này là một điểm yếu, nó ngược lại còn là một nguồn động lực, một tấm khiên bảo vệ hắn khỏi những loại thương tổn khác trên thế gian. Chỉ cô mới có thể làm hắn cảm thấy bị đánh bại, ngoài ra, tất thảy những thứ khác, đối với hắn, không phải là một điều gì đó đáng lo ngại

Hắn sẽ không để cho ánh trăng này đắm chìm hắn trong những nỗi niềm hoài niệm, chúng sẽ không thể khiến hắn cảm thấy tan nát trong khi vốn dĩ những hình ảnh về cô sẽ luôn luôn được giữ trong dáng vẻ của vui vẻ và hạnh phúc. Hắn bay lên, ra khỏi những bức tường thành, hắn sẽ dạo một vòng quanh cho khuây khỏa, ít nhất thì những cảnh trí quen thuộc sẽ chẳng có cơ hội bắt lấy hắn. Hắn hướng đến đấu kia của lãnh thổ, nơi hắn đã không hề đặt chân đến đã hơn mười năm

Suốt mười năm qua hắn không đến đây bơi nó nằm sâu trong cùng và được bảo vệ cộng với quản lý rất nghiêm ngặt, chưa hề xảy ra cuộc đụng độ hay chiến tranh nào suốt một quãng thời gian. Không phải là hắn bỏ bê trách nhiệm ở đây, mà là vì ở đây không có việc gì cần đến hắn. Nhưng hôm nay, hắn muốn thay đổi một chút gì đó, hắn sẽ đến đó thử xem. Hắn vẫn băng băng đi trong màn đêm mà không hay biết, hướng đi này sẽ dẫn mình đến một bến bờ mới với dấu ấn của êm đềm năm xưa

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ