Nơi quý giá nhất trong tim

336 30 8
                                    


Trong các kì chuyển giao thời tiết trong năm, có lẽ dịp mà Rin thích nhất, đó chính là bước chuyển biến từ hè sang thu. Cũng giống như lúc này vậy, bầu trời vẫn giữ được đúng độ tươi sáng vốn có, nhưng tiết trời đã dịu đi rất nhiều. Cơn gió mát lành thổi bùng lên trên những cánh hoa tươi. Vẫn là mùa hè, nhưng dịu dàng và êm ả

Ngay cả khi ngồi bên trong tòa thành thì Rin cũng có thể cảm nhận được không khí nhộn nhịp xung quanh mình. Đất trời đang chuyển biến trong rạng ngời của ánh ban mai. Cô không thể cứ ngồi yên mãi trong căn phòng này. Dù đã được căn dặn là không được tiếp xúc nhiều với khí trời thì Rin vẫn không chùn bước trước lời mời gọi quyến rũ của thiên nhiên vào thu. Cô vơ lấy chiếc áo được xếp gọn gàng cạnh bên mình, mặc nó vào rồi chuẩn bị đứng lên. Trước khi bước chân ra ngoài, cô dừng lại để ngắm nhìn chính mình đằng sau lớp gương soi sáng bóng. Nét tươi trẻ đã lùi lại hoàn toàn, để Rin nhận thức được rõ ràng trong gương là dáng hình của một bà lão đã trải qua sáu mươi tiết xuân. Quầng mắt hõm xuống cùng với nếp da co rúm. Mái tóc cô đã bạc đi phân nửa, xen kẽ những sợi tóc nâu cũng đã vội ngã màu. Cô khẽ mỉm cười với hình ảnh đó, vẫn rất đẹp mà, chẳng phải sao. Cô không nói về ngoại hình của mình lúc này, mà là đang nói về cuộc sống mà mình đã trải qua. Thật đẹp đẽ. Cô là ngoại lệ duy nhất của tòa thành, cô là người duy nhất già đi, người duy nhất bị thời gian đánh bại, tuy vậy điều đó không khiến cô thấy tủi thân. Cuộc sống đã trôi qua bên cô suốt mấy mươi năm nay quá đẹp đẽ, nó xứng đáng để cô chấp nhận mình là ngoại lệ duy nhất ở chốn này

Chậm rãi, Rin khép chặt hơn mép áo, giữ ấm cho mình. Dẫu có yêu thích đến mấy thì cô cũng không thể phủ nhận được sự thật là thời tiết giao mùa không ổn định có thể ảnh hưởng rất nhiều đến cô. Kéo cánh cửa giấy, cô bước ra bên ngoài và hài lòng với cảnh quan xung quanh, đúng như cô mong đợi, đẹp tuyệt vời

Xỏ dép, bước ra mảnh vườn mà lâu ngày cô đã không có dịp chăm sóc, kể từ khi căn bệnh đó bộc phát thì Rin không được phép bước ra khỏi phòng, hôm nay cô đã khá hơn rất nhiều nên mới can đảm bước ra. Cô đã rất nhớ hoa viên này. Nó vẫn được chăm sóc rất chu đáo, và cô có thê chắc chắn là có bàn tay của Shimoki vào việc này. Cô sẽ cảm ơn con bé sau

Đột nhiên có một đôi tay to lớn choàng lấy vai mình khiến Rin bất ngờ và trông ra phía sau. Sesshomaru đang ở ngay bên cạnh, đang nhìn cô chăm chú

- Em không nên ra đây, Sesshomaru lên tiếng

- Em ổn rồi mà, cô mỉm cười với hắn thật tươi, cô chưa bao giờ gượng gạo trong việc nở một nụ cười với hắn, nó luôn là việc dễ dàng nhất đến với cô. Nụ cười cô dành cho hắn, là độc nhất, là không đổi, và chỉ có riêng hắn mới có thể mang đến được nụ cười này trên môi cô

- Chúng ta chỉ nên đứng đây một lát thôi, hắn nhượng bộ, hắn đã có ý định rằng nếu cô từ chối thì thuận theo đà hắn sẽ mang cô vào bên trong, nhưng ngay lúc nãy, khi cô nở nụ cười với hắn, cái vẻ rạng rỡ trong nụ cười ấy, lâu lắm rồi hắn mới có thể trông thấy. Nụ cười của cô đối với hắn, là bất biến, chưa bao giờ đổi thay, là điều duy nhất mà hắn sẽ chẳng bao giờ quên, tuy nhiên, những ngày tháng loanh quanh bên trong khu nhà đã khiến cho nụ cười ấy trở nên ủ dột đi phần nào. Giờ hắn mới có thể hiểu được, người con gái ở trước mặt hắn đây, mùi hương và sắc màu của cây cỏ, mới thật sự là son phấn, có thể làm rạng ngời thêm thần sắc của cô. Hắn đã quá bận bịu trong những ngày vừa qua mà không dành nhiều thời gian cho cô, thứ mà cô cần nhất vào lúc này. Hắn biết sức khỏe của cô không tốt, hắn biết cả chứ. Có chuyện này, mà chỉ có một mình hắn biết mà thôi, hắn sẽ không bao giờ nói với ai, kể cả với cô hay là cả với Shimoki. Việc cô chịu bao nhiêu vết thương hay gồng mình với bao nhiêu cơn sốt thì cũng sẽ chẳng thể tàn phá cơ thể cô bằng việc hạ sinh một đứa bé, mang trong mình yêu huyết cuộn trào. Hạ sinh một đứa trẻ thông thường thì sẽ chẳng có gì đáng nói, nhưng cô hạ sinh Shimoki, một bán yêu. Một cơ thể có mang trong mình yêu khí, mọi việc sẽ khác đi rất nhiều. Yêu khí đã ngấm ngầm tàn phá cơ thể Rin theo nhiều phương diện khác nhau. Mẹ của Inuyasha, Iyazoi khi trước cũng thế, bà ấy đã qua đời khi vừa năm mươi tuổi, để lại một tên nhóc ngây ngô và dễ tổn thương lại. Sesshomaru đã lo lắng từng ngày, nhưng xem ra sức khỏe của Rin ngày trước vốn đã rất tốt nên có thể cô sẽ dành được khoảng thời gian dài hơn. Hắn hy vọng

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ