Nỗi đau người ở lại

389 40 5
                                    


Mùa đông lại tiếp tục kéo đến phủ rợp tòa thành miền Tây trong sắc trắng tinh khôi của tuyết. Tuy vậy, có lẽ sắc màu tươi sáng ấy lúc này, cũng chẳng thể làm dịu đi dáng vẻ tang thương đang ủ lấy từng ngóc ngách bên trong tòa thành. Bầu không khí trong tòa thành đặc quánh, ngột ngạt gần như bóp nghẹt từng một người bên trong đó, không phải bởi giá rét của tiết trời vào đông mà bởi sự giá rét của tâm hồn

Mặt trời đã lên từ lâu, nghi lễ đã sẵn sàng, nhưng Sesshomaru hoàn toàn không hề muốn bước chân ra ngoài tí nào. Hắn sợ hãi và không muốn đối mặt với bất kì thứ nào đang diễn ra ở ngoài kia. Ngay lúc này đây, hắn đang khóa mình lại bên trong căn phòng của họ mà mọi thứ dường như đã trở nên quá khó nhọc với hắn rồi. Mùi hương của cô vẫn vương vấn trong không khí, trên những tách trà nhỏ bé, trên chiếc bàn thấp, trên cả dải dây buộc tóc. Làm sao hắn có thể bước chân ra ngoài kia, khi mà hắn vẫn còn nghe thấy tiếng hát của cô vương vấn bên gốc cây anh đào, nơi hành lang gỗ hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng gót chân cô gõ nhịp êm đềm. Hắn chán ghét cả ánh mặt trời đang chói rọi, hắn sợ hãi rằng hơi ấm bàn tay cô sưởi ấm gò má mình sẽ bị thay thế bằng cái chói chang kia của vầng dương xa thẳm. Hắn không hề mong muốn những điều ấy, nhưng liệu hắn có thể từ chối ra khỏi phòng. Hắn cùng lúc muốn trốn tránh bóng hình cô và cùng lúc muốn níu giữ từng chút còn lại của cô ở bên mình

Màu trắng trước đây với hắn là biểu tượng của sự cao qúy và sang trọng, hắn đã từng rất yêu thích màu sắc trang nhã này, cho đến hôm nay. Sắc trắng này đối với hắn như những vết dao cứa, như khắc sâu hơn vào tim hắn sự thật rằng nó ở đây vì một lý do đáng nguyền rủa, là để tưởng niệm người đã ra đi, là cô, là Rin. Màu sắc này giờ đây phủ rợp trên những lớp áo của hắn làm cho mọi thứ dường như nặng nề hơn bội phần, như là một vòng vây luẩn quẩn, ngày càng bó chặt mũi dao cắm thẳng vào tận cùng nỗi đau đớn đang hoành hành khắp mọi nẻo trong tim. Hắn muốn trút bỏ nó, nhưng liệu có ích gì, liệu rằng khi sắc màu thay thế cho cái lạnh lẽo này là một thứ gì đó ấm áp hơn, thì liệu, nụ cười của cô có trở lại về bên hắn, đôi tay cô vẫn sẽ áp vào gò má hắn, liệu rằng hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân cô chạy dọc hành lang tối màu, hắn e là không thể

Hắn chưa bao giờ hối hận rằng hắn đã ở bên cô, cho đến lúc này cũng vậy. Ngay cả khi nỗi đau này là quá lớn, là dữ dội hơn bất cứ điều gì, thì hắn vẫn không thể ghét bỏ cô. Hình ảnh cô lưu giữ trong tim hắn với dáng vẻ đẹp đẽ nhất mà không bao giờ hắn để cho nó bị vùi lấp bằng những căm giận và chán chường. Mặc dù chính những hình ảnh đẹp tuyệt mà lại xa vời ấy chính là tác nhân khiến cho hắn thống khổ đến độ này

Hắn tin rằng mình có thể vượt qua được nỗi đau này, nỗi đau đang xâm chiếm và dày vò hắn thấu tận xương tủy. Nhưng nó lại là một niềm tin sai lầm, khi mà ngay lúc này đây, chỉ có hắn đối mặt với chính bản thân mình, thì cũng chỉ có mỗi dáng hình cô xuất hiện trong tâm trí hắn, bao trùm lên toàn bộ những cảnh vật khác, chỉ có cô trong âm điệu xa xăm mang tên hồi ức. Hắn nhìn vào tay mình, bàn tay đã từng đan chặt lấy tay cô. Ngay cả đôi mắt này cũng từng chìm đắm vào suối hồ nâu trong vắt nơi ánh mắt cô, vòng tay này từng ôm lấy cô vừa khít. Ngay cả chính bản thân hắn, cũng gợi nhớ hắn về cô, thì hắn sẽ xóa bỏ nỗi đau thương hình thành từ nỗi nhớ này như thế nào chứ. Hắn mờ mịt

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ