Sương mờ

69 6 1
                                    


Những việc diễn ra tiếp tục sau đó, chính Rin cũng chẳng biết rằng mình có thật sự đang tồn tại hay không, hoặc rằng cô chỉ là một khái niệm hư ảo, dẫu rằng tình huống này cũng chẳng phải là lần đầu tiên cô bắt gặp mình rơi phải

Một cuộn khói mờ càng làm đặc thêm tầm nhìn hạn chế, mọi giác quan của cô đều như bị vây kín, tê dại và lạnh lẽo. Rin thật chẳng biết liệu sắc màu mà cô trông thấy có thật sự phải là màu đỏ hay đó là màu của chất độc đang đục đẽo dọc sống lưng của cô

Hơi thở khó khăn và sức lực mệt nhoài, Rin chẳng thể tìm thấy cậu con trai của mình ở đâu nữa cả, như thể vài phút trước đây cô chưa từng thật chặt chẽ ôm con vào bên trong lòng mình. Cất tiếng gọi nhưng âm giọng như thể đã hóa thành hư vô, tuy vậy lại đặc trầm nơi cuống họng, một âm thanh cũng chẳng thể phát lên nổi. Rin chỉ có một mình mà thôi

Những đợt khói vẩn vây trên mép áo tay rộng dài, len lõi trên từng thớ da thịt mỏng mịn, một cơn rùng mình chạy dọc đến tận đỉnh đầu từng hồi đánh âm vang vọng của buốt giá, Rin ngồi thụp xuống trên đôi chân của mình mỏi mệt, mép áo kimono dài tỏa tròn trên nền đất, như thể cô đã bị cố định tại đây, chẳng thể di chuyển

Từ lồng ngực đánh đến một cơn xáo động, khói đặc mờ như đang phủ đầy phổi cô với sự ngột ngạt, dồn nén, đảo ánh nhìn như cơ hội duy nhất, Rin phải tìm được đường ra

Mãi kiếm tìm như thế chợt nhiên tiết trời lại trong trẻo đến lạ, chẳng còn chút níu giữ nào nữa, cơ thể cô nhẹ hẫng như không

- Haha - ue, một giọng đầy nét ấm áp gọi một đại từ thật quen thuộc, giữa một không gian dịu trời Rin thật khẽ ngẩng đầu mình, như thể đã quên mất những đợt sương mờ kia đã từng tồn tại, nụ cười như nắng tỏa phủ trên cánh môi thắm màu đào

- Mashihito, tuy thế, dẫu cơ thể đã nhẹ đi vài phần, Rin vẫn chẳng có cách nào điều khiển được, cô nhận ra trên tay mình đang cầm một vật gì đó, sáng bóng và sắc nhọn

- Chúng ta phải trốn thoát khỏi chỗ này, cậu trai tiến đến với dáng vẻ vội vã, tóc đen của ngày cuối tháng khẽ tung với gió lạnh, cơ thể như vơi đi vài phần sức chọn điểm đến là cô

Lớp tay áo rộng rãi được may theo cung cách chuẩn giờ đây lại là thứ mà Rin hối hận nhất khi mang nó mặc lên người, chẳng thể thấy được, Mashi bé nhỏ sẽ chẳng thể thấy thanh kiếm mà cô đang thật vững chắc cầm ở trên tay

Giờ thì như lại nhớ, Rin nhớ một âm giọng bảo rằng chính cô đã làm tổn thương thằng bé, không thể

- Nhanh thôi, haha - ue, Mashihito vươn tay của mình ra, đồng thời đôi mắt đen láy đưa tầm nhìn một vòng xung quanh khung cảnh của căn phòng mà họ đang bị nhốt, thời gian chắc chắn là yếu tố then chốt nhất

"Đừng đến đây, Mashihito" lời khẩn cầu của Rin chỉ có thể vụn tan sâu bên trong tâm tưởng, cô nhận ra khóe môi của mình vẫn còn lưu giữ nụ cười, một bước dẫu có cố gắng thế nào vẫn dấn về phía trước, tiến lại gần cậu hơn

- Có một nữ hầu đã tẩm thuốc vào hương trầm rồi mang cả hai chúng ta đến đây, vừa tiến đến Mashihito vừa giải thích, như thể sợ hãi rằng mẹ mình sẽ bị dọa đến khiếp sợ vì sự tình lúc này, giờ đây tòa thành có lẽ đã rối tung lên từ thuở nào, không thể chậm trễ

Nhân duyên vạn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ